Chương 9
Cô và Lãng Thần cứ thế mà nói chuyện cho đến khi bữa tiệc kết thúc thì Lãng Thần lên tiếng
“Thật không ngờ cô là tổng giám đốc của tập đoàn Mamorys đấy.Tôi cảm thấy rất vui khi gặp lại cô. Chúng ta có thể làm bạn không??”
“Ồh!”được chứ. Tôi cũng rất vui vì gặp lại anh đấy. Cô cười vui vẻ. Vy đứng ở một bên nhìn 2 con người nói chuyện mà không thèm để ý đến mình, Vy xụ mặt rồi sau bỗng cười gian lên thầm nghĩ “hai người này có vấn đề”” “heheh!“. Vy cười đến nỗi làm cô lạnh cả sống lưng. Thế rồi cô quay sang Vy và nói
“Vy à!” để tớ nói cậu biết anh ấy và tớ đã gặp nhau ở cửa hàng lưu niệm đấy và cũng chính anh ấy là người đưa tớ đến bệnh viện ngày đó đấy. Coi cười cười nói
“A” “Thì ra anh là người tốt bụng đã đưa Ngọc tơi tới bệnh viện à!“. Hai người đúng là có duyên thật đấy,không ngờ còn gặp lại nhau. Vy cười gian nhìn họ
“Vy“. Sao cậu nói như vậy chứ?? Lỡ người khác nghe thấy thì hiểu lầm thì sao chứ?? Như vậy sẽ gây rắc rối cho anh ấy đấy. Cô lúng túng nói
“Xì“. Cậu lo gì chứ?? Nếu đám người đó muốn biết thì cậu cứ thẳng thắng mà nói hai người là bạn còn nếu về người kia thì.... Vy chưa nói hết thì cô chen vào.
“Vy“. Được rồi. Mọi người đã về hết rồi kìa. Lãng Thần anh ấy phải về đấy. Cô khó chịu lên tiếng bởi cô không muốn Lãng Thần gặp phải phiền phức.
“À“. “Ừ!“. Giờ cũng tối rồi, tôi phải về đây. Ngày mai tôi đến công ty tìm cô nhé.Thấy cô khó chịu nên Lãng Thần lên tiếng
“Nga!“. Được, mai gặp lại. Cô cười ngượng nói. Thấy Lãng Thần rời đi, cô quay sang Vy nói
“Tớ thấy hơi mệt” tớ về phòng nghỉ trước cậu cho người dọn dẹp xong rồi về phòng nghỉ đi. Cô mệt mỏi nói
“Haizzzz!“.”Ừ”,cậu mệt thì đi nghỉ đi. Vy thở dài tiếc nuối nhưng cũng cho người đi dọn dẹp mọi thứ. Cô “Ừm” một tiếng rồi bước lên lầu về phòng mình nghĩ ngơi. Nhìn cô như vậy chắc là lúc nãy đã chạm mặt tên mặt than kia rồi. (“Ý chị Vy nhà ta nói anh Quân đấy ạ!!”^^!).
Còn anh lúc này thì
Trong bar nhạc nỗi ầm ĩ mà anh thì cứ ngồi trong một gốc khuất uống rượu, uống hết chai này đến chai khác, uống đến say khướt đến đứng dậy cũng không nỗi. Anh ngồi đó miệng cứ lẩm bẩm tên người con gái đã từng yêu mình.
“Ngọc nhi!“. “Ngọc nhi!“. Sao lại không tin anh?? Sao em lại không muốn trở về với anh?? Sao em lại nói rằng “trái tim em đã hóa đá chứ??. Anh cứ thế mà ngồi uống hết chai này đến chai khác. Tự trách bản thân sao quá ngốc để rồi mất đi người con gái đã cho mình hơi ấm, ánh mắt yêu thương đó cũng đã trở nên sắc bén vô tình, nụ cười dịu dàng đó cũng trở thành nụ cười lạnh giễu cợt.
“Hahaaha!“. Anh ngồi cười mắng chửi bản thân mình nhưng vẫn luôn miệng gọi tên cô “Ngọc nhi” “Ngọc nhi“...