Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Loay hoay giúp đỡ mọi người trong bệnh viện tới tối hai người bọn cô mới về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa bước vào phòng Uyển Ngưng mở vali ra lục quần áo, hai ngày hôm nay mệt mỏi cô chỉ muốn vào tắm cho thoải mái. Mộng Uyển thấy cô mệt như vậy thì đi vào trong phòng tắm xả nước nóng cho cô.

Một lát sau bước ra, Mộng Uyển đi tới: "Chị Uyển Ngưng nước nóng đã xả xong rồi chị vào tắm đi."

"Cảm ơn em."

Uyển Ngưng đứng dậy đi vào phòng tắm, Mộng Uyển ngồi xuống sắp xếp lại đồ cho cô rồi đi gọi vài món ăn để nhân viên phục vụ đem lên. Một lát sau Uyển Ngưng bước ra, trên tay cầm khăn lau tóc, cô thấy trên bàn có vài món ăn: "Em gọi hả?"

Mộng Uyển trên tay cầm bộ quần áo gật đầu: "Dạ, tối nay hai chúng ta chưa ăn gì nên em mới gọi vài món đem lên."

Nghe cô ấy nói vậy cô mới để ý từ chiều tới giờ cô cũng chưa ăn gì: "Được rồi em đi tắm đi rồi ra ăn chung."

Mộng Uyển nghe vậy nở nụ cười cầm quần áo chạy vào phòng tắm, một lát sau bên trong vang lên tiếng nước. Cô mỉm cười cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Vu Dương nhưng lại nghĩ giờ này chắc anh đang bận nên cũng không gọi làm phiền.

Hai người bọn cô ăn xong thì trở về giường nằm ngủ, tới lúc giữa đêm Mộng Uyển nghe tiếng động bên kia giường của Uyển Ngưng thì mơ màng ngồi dậy đi tới. Bước tới gần thấy gương mặt cô đỏ ửng đôi mày nhíu chặt, Mộng Uyển vội vàng đưa tay lên sờ trán thấy trán cô rất nóng.

Mộng Uyển luống cuống không biết làm sao vội đi vào phòng tắm cầm lấy cái khăn và thau nước đem ra đặt trên tủ đầu giường. Cô để khăn đã thấm nước được vắt khô lên trán Uyển Ngưng, rồi mở vali ra tìm thuốc hạ sốt nhưng không thấy đâu. Cô đi tới gọi: "Chị Uyển Ngưng, chị đỡ hơn chút nào chưa?"

Uyển Ngưng vẫn còn mê mang, Mộng Uyển bây giờ cũng không biết bắt xe ở đâu mà đi tới bệnh viện. Cô cầm lấy điện thoại của Uyển Ngưng mở danh bạ ra tìm một dãy số gọi vào.

Vu Dương vừa về ký túc xá của quân khu, do trận sạt lở vừa rồi nên anh ở lại quân khu giải quyết nhiều việc bận rộn bây giờ mới về tới nhà. Anh vừa mở cửa chưa kịp thay giày thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh cầm lên nhìn là số của Uyển Ngưng gọi tới. Anh khó hiểu bây giờ đã hơn 2 giờ sáng cô còn gọi anh có việc gì.

Anh bắt máy: "Alo, Uyển Ngưng."

Mộng Uyển ở đầu bên kia vội nói: "Vu đội trưởng, em là Mộng Uyển trợ lý của chị Uyển Ngưng. Chị ấy hiện tại đang bị sốt nhưng bây giờ cũng đã hai giờ sáng không thể bắt xe đi tới bệnh viện."

Anh nghe vậy thì cau mày vội cầm áo khoác lên, bước ra ngoài: "Tôi biết rồi, cô cứ chăm sóc cô ấy đi. Tôi sẽ tới ngay."

Khoảng 20 phút sau chiếc xe của Vu Dương đã đậu trước cửa khách sạn, anh bước xuống xe thấy Mộng Uyển đang dìu Uyển Ngưng bước ra trên người cô mặc rất dày. Anh bước tới đỡ lấy cô từ tay Mộng Uyển rồi bế lên, Mộng Uyển vội vàng đi tới mở cửa xe ra. Anh đặt cô lên xe, Mộng Uyển vội vàng theo vào anh trở về ghế lái rồi chạy thẳng một mạch tới bệnh viện.

Trên xe anh hỏi: "Cô ấy đã hạ sốt chưa?"

Mộng Uyển ở bên lắc đầu: "Vẫn chưa, lúc nãy đã chườm khăn cho chị ấy nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hạ sốt."

Vu Dương nghe vậy thì trầm mặc, vội nhấn chân ga chạy nhanh tới bệnh viện. Tới trước cổng bệnh viện anh đậu xe lại, bước xuống mở cửa ghế sau bế Uyển Ngưng ra. Lúc nãy vội vàng bế cô lên xe nên không chú ý rõ gương mặt cô, bây giờ thấy hai gò má cô đỏ ửng anh vội chạy vào trong bệnh viện, Mộng Uyển bước xuống xe đuổi theo sau.

Vân Hi hôm nay trực ca đêm thấy anh bế một người chạy tới thì đứng dậy hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cô ấy bị sốt."



Vân Hi thấy rõ người nằm trong lòng Vu Dương là Uyển Ngưng thì vội vàng nói: "Đội trưởng đi theo em."

Lúc Uyển Ngưng tỉnh lại mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xóa, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện. Cô đưa mắt nhìn thì bắt gặp Vu Dương đang ngồi trên ghế ở bên cạnh cô, gương mặt lộ rõ thần sắc mỏi mệt. Thấy cô đã tỉnh anh khàn giọng hỏi: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Uyển Ngưng gật đầu: "Em đỡ hơn nhiều rồi nhưng sao anh lại ở đây?"

Vu Dương đứng dậy xích tới gần đưa tay lên sờ trán cô: "Tối qua em bị sốt anh nhận được điện thoại của trợ lý em nên vội chạy tới khách sạn đưa em vào bệnh viện."

Vân Hi đi tới thấy hai người đang kề sát vào nhau thì ho vài cái khiến cho hai người quay sang nhìn, cô cười nói: "Hai người đang ở trong bệnh viện đó đừng phát cẩu lương cho chúng tôi chứ. Chị dâu chị đã đỡ hơn chưa?"

"Chị đỡ hơn nhiều rồi."

Vân Hi cầm lấy nhiệt kế đi tới đo lại cho cô: "Chị tối qua sốt hơn 39 độ làm cho đội trưởng lo lắng lắm đó."

Uyển Ngưng thở dài cũng không nghĩ tới là bản thân lại yếu như vậy, mới đi hai hôm về mà đã ngả bệnh. Vu Dương như cảm nhận được tâm tình của cô, nói: "Em đi đường xa mệt mỏi còn dầm mưa lao lực giúp mọi người, nghỉ ngơi không đủ nên mới dẫn đến sốt thôi."

Vân Hi lấy nhiệt kế ra thấy chỉ còn 38 độ, cười nói: "Đã đỡ sốt hơn nhiều rồi, về nhà ăn rồi uống thuốc vào mới mau chóng khỏi bệnh được."

Vu Dương ở bên cạnh gật đầu: "Được tôi biết rồi."

Vân Hi rút cây kim truyền dịch ra rồi rời đi, anh đỡ Uyển Ngưng ngồi dậy nói: "Bây giờ anh đưa em về lại khách sạn nghỉ ngơi."

Cô gật đầu đồng ý: "Dạ được."

Một lát sau Vu Dương đã đưa Uyển Ngưng về tới khách sạn, trên tay còn cầm bịch thuốc. Anh cầm lấy thẻ phòng rồi mở cửa dìu cô bước vào: "Em ngồi nghỉ ngơi đi, anh đi mua chút cháo cho em."

Uyển Ngưng định nói gì nhưng cửa phòng được mở ra, Mộng Uyển tay cầm bịch cháo bước vào thấy cô đang ngồi trên sofa thì vội chạy tới: "Chị Uyển Ngưng chị về rồi. Em sáng nay có đi mua cháo, bây giờ em vào hâm nóng cho chị dùng."

Mộng Uyển nói rồi chạy vào bếp, Vu Dương ngồi xuống cạnh cô. Cô nhìn anh không nhịn được đau lòng nói: "Hay là anh lên giường nghỉ ngơi chút đi, mấy hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi."

Anh lắc đầu: "Không sao, đợi em ăn cháo uống thuốc xong rồi anh về."

"Ở đây có Mộng Uyển mà anh đừng lo lắng."

Mộng Uyển nhanh chóng bưng tô cháo lại đặt lên bàn ăn: "Chị Uyển Ngưng mau lại dùng đi."

Uyển Ngưng nhìn tô cháo đang bóc khói nghi ngút đứng dậy kéo anh đi tới ngồi xuống: "Anh cũng mệt sáng nay chưa ăn gì rồi, ăn một chút cháo đi."



"Không cần đâu em mau ăn đi."

Cô cầm muỗng múc cháo lên ăn, sau đó đưa muỗng cháo sang cho anh: "Nào, anh ăn một muỗng thôi."

Vu Dương bất đắc dĩ ăn một muỗng cháo đó, tất nhiên có muỗng một chắc chắn sẽ có muỗng hai. Tô cháo lúc đầu mua cho cô nhưng một lát người một muỗng thì cũng nhanh chóng giải quyết xong.

Mộng Uyển ngồi trên sofa thở dài phận làm trợ lý còn bị nhét cẩu lương nữa không biết ai sẽ hiểu thấu. Anh đi tới cầm bọc thuốc lên rồi lấy những viên thuốc ra đưa cho cô: "Uống thuốc."

Uyển Ngưng nhìn những viên thuốc trên tay anh thì nhíu mày, nhỏ giọng thương lượng: "Hay là không uống được không?"

"Không được." Anh rót nước ra ly cho cô rồi nhét thuốc vào tay cô, cô thở dài bất đắc dĩ uống thuốc. Mộng Uyển vội đứng dậy đi tới đưa viên kẹo sang, cô nhận lấy cho vào miệng.

Mộng Uyển thấy được thắc mắc của anh thì giải thích: "Chị ấy không thích uống thuốc, mỗi lần uống thuốc đều phải có viên kẹo cho chị ấy."

Vu Dương nghe xong thì bật cười: "Sao lại giống trẻ con như vậy?"

Uyển Ngưng nghe vậy thì bất mãn: "Em không có trẻ con có được không?"

Mộng Uyển cầm túi xách lên nói: "Chị Uyển Ngưng phía đạo diễn mới gọi em tới hỗ trợ nên em đi trước, tối em sẽ quay lại."

Nói rồi tiếng đóng cửa vang lên, Uyển Ngưng cũng chẳng biết lý do đó của cô ấy là thật hay giả. Cô đứng dậy đi tới chỗ anh: "Bây giờ trở về chỗ quân khu cũng sẽ mất 15 phút nửa tiếng, anh nghỉ ngơi ở đây đi rồi chiều hãy đi."

Vu Dương nhìn căn phòng có hai chiếc giường đơn và một cái sofa, anh cũng cảm thấy bản thân hơi mệt nên gật đầu: "Được, anh đi tắm một lát."

"À bộ đồ lúc trước em mặc của anh, em đã giặt sạch rồi anh lấy mặc đi." Uyển Ngưng đi tới mở tủ ra đưa bộ đồ hôm trước sang cho anh. Anh nhận lấy rồi đi vào phòng tắm, cô ở ngoài nằm trên giường nghe thấy tiếng nước vang lên.

Một lát sau cửa phòng tắm mở ra, cô thấy anh định bước tới sofa thì gọi lại: "Vu Dương."

Vu Dương quay sang nhìn cô, do trong phòng đã được kéo rèm nên không thấy rõ đôi mắt của anh. Cô tiếp tục nói: "Anh mau qua đây nằm đi, anh đã mệt như vậy còn nằm ở trên sofa ngủ sẽ không thoải mái."

Cô nói xong thấy anh cứ đứng im không nhúc nhích, cô mím môi: "Chúng ta là vợ chồng rồi, anh sợ em làm gì anh sao?"

Vu Dương nghe vậy thì đưa tay xoa ấn đường: "Anh mà sợ em sao?"

"Nếu không sợ thì qua đây nằm cùng em." Thật ra cô cũng chẳng nghĩ gì sâu xa chỉ là anh mấy ngày nay mệt như vậy cô không muốn ngủ ở sofa cũng không muốn anh sang giường của Mộng Uyển nằm nên mới mạnh miệng nói thế.

Anh thở dài biết vậy lúc nãy không đáp ứng ở lại, nếu như anh không bước tới chứng tỏ anh sợ cô, anh đi tới giường của cô rồi nằm xuống. Do nó là giường đơn nên chiếc giường hơi nhỏ, cơ thể hai người dán sát vào nhau. Uyển Ngưng nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc thì hôn nhẹ lên môi anh: "Ngủ ngon."

Anh bất ngờ khi được cô hôn, đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau nhưng đây cũng chỉ là phớt qua nên anh cũng không cảm nhận được gì. Anh cúi xuống nhìn cô ôm lấy anh vùi mặt vào ngực anh mà ngủ, anh xoa nhẹ lưng cô sau đó nhắm mắt lại nói: "Ngủ ngon."
« Chương TrướcChương Tiếp »