Chương 4
-anh đi hết chưa, sao nhanh vậy- nó hỏi khi hắn trở xuống-uk
-có chuyện j ah- nó thấy hơi bất ngờ trước thái độ trầm tư của hắn- trông anh lạ lắm đấy
-ah, ko có j đâu, em nấu xong chưa- hắn thay đổi ngay tâm trạng nặng nề của mình
-xong rồi, lại ăn đi- nó tươi cười
Nó và hắn cùng ăn trong 1 ko khí "hòa bình", ăn xong hắn còn tranh rửa bát vs nó
9.00 p.m:
Nó tiễn hắn ra tận cửa và ko quên đưa hắn 1 đống thuốc bổ cho ba mẹ chồng tương lai:
-nhớ dặn 2 bác uống thuốc đều đặn anh nhé
-vâng thưa bx, anh nhớ rồi
-tối muộn lái xe cẩn thận-nó lúc nào cx chu đáo như vậy
-văng thưa bx lần 2
-ngủ sớm sáng mai còn đi làm
-vâng thưa bx lần 3
-và nhớ...
-thôi, anh nhớ hết rồi, em mau vào nhà đi-hắn nhanh chong chấm dứt bản ghi nhớ bằng lời của nó
-rồi, em vào, mau về đi
Chiếc xe của hắn dần mất hút, nó trở vào nhà, bước lên phòng
Ngồi lên sofa cạnh cửa sổ, nó với lấy cái khung ảnh mà hắn vừa xem qua
"vậy là đã quá hẹn 3 năm rồi đó, khoảng thời gian dài này em vẫn kiên nhẫn đợi anh. Cô bé của anh đã tìm dc ng mình yêu và sắp lấy anh ấy làm chồng rồi đấy, anh vẫn sẽ ko về để tham dự đám cưới của em sao "
Nước mắt nó lã chã rơi xuống tấm kính làm nhòe đi bức ảnh. Đây là 1 trong những lần hiếm hoi nó khóc... vì anh ấy
*Lãnh địa Bạch Kim bang
-thưa bang chủ, chuyện đó tôi đã điều tra rồi, sự thật là cô Thiên Du sắp kết hôn với tên Dương Mạnh Khang đó
-dc rồi, mau ra ngoài hết đi
Chiếc ghế xoay lại, một ng đeo chiếc mặt nạ vô cùng tinh xảo như muốn che dấu vẻ ngoài của mình, nhưng giọng nói giống như 1 chàng trai trẻ
Điểm đặc biệt là chàng trai đó và tất cả thuộc hạ xung quanh đều có mái tóc màu bạch kim
Chàng trai đứng dậy, cởi bỏ mặt nạ, để lộ gương mặt khôi ngô hệt như cậu bé trong bức ảnh của nó
"Dương Mạnh Khang, tại sao lúc nào cx là ngươi, ngươi cướp đi danh vọng, địa vị, quyền lực của ta, ta đều ko quan tâm, nhưng sao đến ng con gái ta yêu mà ng cx dính tới. Tại sao??"
*Flashback ( 9 năm trước):
-Pota, à không Thiên Du, hãy nghe anh nói này- cậu bé 18 tuổi dỗ dành 1 cô bé đang khóc nức nở
-Quân à, em sẽ ko cho anh đi đâu hết, anh ko dc đi
-Ngoan nào, anh vì công việc gia đình nên mới phải sang Anh, nhưng...anh sẽ về nhanh nhất có thể, hãy cho anh thời gian
-thời gian là bao lâu- cô bé ngước lên hỏi
-6 năm, chỉ 6 năm thôi- cậu bé khẳng định
-dc, 6 năm, anh nhớ nhé
-anh xin hứa, giờ trễ rồi, anh đi đây, từ sân bay về nhà đang mưa đấy, em về 1 mình dc ko
-dc, anh mau đi đi- cô bé nghẹn ngào
Bóng cậu bé khuất dần, cô bé cx quay lưng, khoảng thời gian xa cách tưởng chừng như vô tận
*End flashback:
Sau sự việc năm đó, nó đã ko còn là 1 cô bé hồn nhiên mà luôn tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng, chỉ bây giờ gặp hắn, vỏ bọc đó mới chịu tan chảy. Nó vẫn ngày đêm mong chờ anh về, chỉ đơn giản- nó coi anh như 1 ng anh trai, nó cần anh, cần ng tâm sự, cần ng lắng nghe, cần 1 ng cho nó biết làm j đúng, làm j sai.
*Kim Anh Quân: là ng bạn thanh mai trúc mã của nó từ nhỏ, rất yêu nó mà nó ko hề hay biết. Đối thủ ko đội trời chung của hắn, Giờ là Bang chủ Bạch Kim bang
Hắn đang lái xe trên đường thì có chuông điện thoại:
-Andy, cậu gọi có chuyện j vậy
-bang chủ, ngài đi đâu mà ko gọi điện 1 tiếng, để"nhị vị bô lão" bắt cả Thiên Ưng đi tìm
-cái j, nhị vị bô lão...ko gọi...Thôi chết tôi rồi, Andy,cậu cứu tôi với, tôi ở lại ăn tối với Thiên Du nên... quên mất
-Hóa ra có ng sướиɠ quá... hóa mất trí kìa
-đến h mà còn đùa dc ah, tin tôi cắt lương hai tháng của cậu ko
-thôi dc rồi, lần này thôi nhé
15' sau:
Hắn lấm lét bước vào nhà, gặp ngay bản mặt hình sự của ba mẹ
Ba hắn hết nháy mắt rồi đến bĩu môi, làm đủ động tác để cảnh báo hắn sắp có "bão lớn vào đất liền" mà hắn ko chịu hiểu, cứ lắc đầu quầy quậy làm mẹ hắn thêm nghi ngờ:
-cả tối đi đâu mà h này mới về
-ơ, dạ con...đi..i.i.i
-đi đâu-mẹ hắn quát
Hắn sợ quá tuôn luôn 1 tràng:
-ahuhu, mẹ đừng đánh con, Thiên Du mời, à ko, bắt mới đúng...bắt con ở lại...ăn tối
-nè, thế con nghĩ mẹ sẽ tin à, đừng có lấy Thiên Du ra lừa mẹ
-lừa đâu mà lừa, có thuốc cô ấy gửi cho ba mẹ đây này- hắn chìa bằng chứng
Ba hắn xem rồi cứu nguy cho con:
-đúng rồi bà ạ. Tha cho thằng bé đi
-dc rồi, lần này tạm tha, lần sau đi đâu phải gọi điện, đừng để ba mẹ lo lắng như con nít
Hắn cười hớn hở rồi tung tăng lên phòng, nằm vật xuống giường, lôi điện thoại nhắn tin cho nó:
-em ngủ chưa??Anh tự nhiên nhớ em quá
-Nhớ j, mới có 30' thôi mà- nó cười send tin nhắn
-30' mà anh tưởng như 30 ngày luôn rồi, tối nay chắc nhớ em ko ngủ dc mất- hắn khoái chí
-chỉ dc cái dẻo miệng, mau đi ngủ đi, em cx nhớ anh lắm
-nhớ thì đến ngủ cùng anh nhé- hắn đùa
-còn lâu, mơ đi
Đọc xong tin nhắn cả hai buông điện thoại đi ngủ mà ko khỏi nghĩ đến ng kia, cả nó và hắn đều cảm thấy mình ko thể thiếu ng còn lại