Chương 30: Cậu là con trai của Cố Hạn Lâm?

Những biệt thự khác của nhà họ Long đều đã bị siết nợ hết, đây là biệt thự duy nhất còn lại, tất cả người nhà họ Long đều ở đây.

Ở cuộc đấu giá lần trước, sự xuất hiện của Cố Trung tuy đã gϊếŧ chết Diệp Quân nhưng toàn bộ số tiền thu được từ cuộc đấu giá đều rơi vào túi nhà họ Long.

Lúc này, trong phòng khách của nhà họ Long, mọi người tụ tập lại với nhau với vẻ mặt khó coi.

Con cái nhà họ Long cung kính đứng phía trước, sắc mặt Long Sâm vô cùng khó coi.

"Bố, nhà họ Cố nói sao?”

"Nói sao? Còn có thể nói sao nữa? Nửa tháng nay ta trước sau tốn mấy. chục triệu mà chẳng có một giọt nước nào."

Nghe vậy, sắc mặt Long Đào có chút khó coi, nói: "Nhà họ Cố sẽ không bỏ rơi Long gia chúng ta chứ?”

"Làm sao tao biết được, bây giờ xem ra chúng ta sẽ không thể lấy được tài sản cố định đó của mình rồi." "Bây giờ chỉ có nghĩ cách rời Hàng Thành, bảo toàn tính mạng thôi.”

“Cũng không biết là ai đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Ôn, khiến chúng ta nhà †an cửa nát, bị nhà họ Cố bỏ rơi.”

Binh!

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá ra.

"Ai?"

Người nhà họ Long lần lượt quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Cố Trung chậm rãi đi vào.

"Là cậu? Con rể nhà họ Ôn?"

"Đúng."

Cố Trung không phủ nhận.

"Câu đến đây để làm gì?"

"Báo thù."

"Buồn cười, cậu đến để báo thù? Lẽ nào đến một đồ vô dụng như cậu cũng muốn ra mặt vì nhà họ Ôn?"

Sắc mặt Cố Trung không thay đổi, lạnh lùng nói: "Tôi là vì trận hỏa hoạn mười năm trước mà đến báo thù.”

Lời nói vừa dứt, sắc mặt Long Sâm liền thay đổi, sững sờ tại chỗ, phải mất mấy phút mới khôi phục lại tinh thần: "Cậu, cậu là Cố Trung?”

"Đúng."

Cố Trung gật đầu, châm một điếu thuốc.

"Cậu là con trai của Cố Hạn Lâm?”

"Đúng."

"Là cậu âm thầm giúp đỡ nhà họ Ôn, gϊếŧ chết Diệp Quân?"

"Đúng."

"Tất cả mọi người chìm vào im lặng, cả căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Bởi vì mỗi người đều biết cái tên này có ý nghĩa gì, nếu năm đó không phải bọn họ cùng nhà họ Cố lập âm mưu này thì bọn họ đã không trở thành tâm phúc của nhà họ Cố.

Cố Trung im lặng cho đến khi hút thuốc xong, Long Sâm nghẹn ngào hỏi:

"Cậu, rốt cục cậu muốn thế nào?” Nghe vậy, Cố Trung dập tàn thuốc, cười lạnh một tiếng.

"Long Sâm, ông hỏi tôi muốn thế nào?"

"Thật thú vị, năm đó chính là ông liên kết với bác tôi thiêu chết bố mẹ tôi, hại tôi không có nhà để về, bây giờ ông hỏi tôi muốn làm thế nào?”

Cố Trung gầm lên một tiếng, tức giận đến mức mọi người đều cảm thấy điếc tai, đầu óc trống rỗng, tất cả mọi người đều rơi vào nỗi sợ hãi.

"Yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng gϊếŧ các người đâu, tôi muốn các người biết thế nào là tuyệt vọng, tôi muốn các người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"

Cố Trung nói xong, phất tay lên, giải phóng nội lực, tất cả mọi người cảm thấy trước mặt lạnh buốt, ngay sau đó trên người liền xuất hiện một vết đao.

Nếu như Diệp Quân còn ở đây, e là sẽ kinh ngạc đến không ngậm miệng. được, điều Cố Trung làm được không chỉ là phóng thích nội lực, còn có thể ngưng tụ nội lực thành một thanh đao, ở toàn Hoa Hạ này, cũng không có người thứ hai có thể làm được điều này.

Cố Trung lấy bật lửa ra, ném thẳng lên chiếc ghế gỗ bên cạnh, biểu cảm lạnh lùng. "Những gì mà tôi và Như Tâm chịu đựng năm đó, tôi muốn các người đều phải nếm trải!”