Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Editor: Gái già thích ngôn tình
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút gượng gạo, lúc Lâm Vi xuống lầu thì nhìn thấy ba người im lặng đang ngồi đối diện nhau, hiển nhiên là đang đợi cô ấy.
Cô chẳng cần hỏi cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, hai mẹ con nhà họ Thịnh chưa từng đợi cô ăn cơm chung, chỉ có Thịnh Cảnh Minh mới có thể làm cho hai người kia kiên nhẫn ngồi đợi cô xuống.
"Bánh Trôi, con nhìn kìa, mọi người đều đến đủ cả và đang đợi mẹ con mình ăn cơm sáng kìa." Lâm Vi ôm Bánh Trôi xuống rồi đặt bé ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho trẻ em.
Đợi bé ngồi ổn định đâu vào đấy xong xuôi, Lâm Vi mới gật đầu chào Thịnh Cảnh Minh: "Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh."
Bắp tay của người đàn ông bỗng căng lên, anh ta không lên tiếng, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn và tuyên bố bắt đầu dùng bữa sáng.
Lâm Vi múc một muỗng cháo đút cho Bánh Trôi, thằng bé ngậm chặt miệng, trông có vẻ như từ chối không muốn ăn, cố chấp nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trong tay.
Thằng bé đang cầm một con robot Transformer biến hình màu đỏ, chỉ có điều nó đã mất cái đầu, thấy rõ đã hư phần đầu.
"Chị dâu à, chị đừng làm việc vô ích nữa! Buổi sáng, Bánh Trôi nó không ăn cơm mà chỉ uống sữa thôi. Chị thân là mẹ nhưng có bao giờ chăm nó đâu, không biết là đương nhiên." Thịnh Cảnh Thiện lập tức nói lớn tiếng, đây là cố ý tố cáo cô ấy trước mặt anh cả của mình.
Lâm Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, đột nhiên cười với cô ta và hỏi: "Cảnh Thiện, em biết cái đầu của con robot này đang ở đâu không vậy?"
Mặt của Thịnh Cảnh Thiện biến sắc, cô ta khẩn trương hét lớn: "Tôi làm gì biết! Tôi có bao giờ thích mấy món đồ chơi trẻ con đâu."
"Bánh Trôi sẽ rất cố chấp khi thằng bé tập trung vào một việc nào đó. Bây giờ thằng bé vẫn luôn tìm kiếm cái đầu của con robot này, em... Thật sự không nhìn thấy sao?" Giọng của Lâm Vi có hơi nặng.
"Đương nhiên là tôi không nhìn thấy, cô dựa vào gì mà xét hỏi tôi như phạm nhân thế kia?". Thịnh Cảnh Thiện không nhịn được, cất cao giọng phản bác.
Trên bàn cơm, những người khác đều im lặng dừng chén đũa, ngồi xem cuộc đối đầu giữa chị dâu và em chồng.
"Lâm Vi, rốt cuộc chuyện là thế nào?" Bà Thịnh không khỏi lên tiếng. Bà ta tuyệt đối, không có khả năng cho phép vợ của con trai bắt nạt con gái của mình.
"Hồi sáng, lúc con ôm Bánh Trôi vào phòng chơi, con robot nằm trên tay thằng bé vẫn còn nguyên vẹn, không hư hao gì nhưng đợi đến khi con thay đồ xong bước vào phòng chơi thì đầu của con robot đó đã mất tiêu, không thấy đâu. Con có hỏi dì Trương thì dì ấy nói trước đó có nhờ Cảnh Thiện trông giúp Bánh Trôi một lát vì dì ấy phải đến phòng ngủ của Bánh Trôi lấy vài món đồ cho thằng bé. Sau khi trở về dì ấy thấy Bánh Trôi ngơ ngác nhìn con robot. Ban đầu, con không phát hiện ra điều bất thường, về sau con mới nhận ra rằng thằng bé muốn tìm cái đầu cho con robot của mình. Mẹ, con nghi ngờ Cảnh Thiện cũng là điều hợp lý."
Lâm Vi không nhanh không chậm lặp lại thêm lần nữa, ánh mắt không hề rời khỏi người Thịnh Cảnh Thiện, mang theo một luồng khí áp lực vô hình.
"Dính dáng đếch chó gì đến tôi hả? Tôi quan tâm chăm sóc cháu trai mình là việc làm sai trái à? Cô gọi dì Trương đến đây cho tôi, ba mặt một lời nói cho rõ. Lỗi do bà ta không trông coi cẩn thận rành rành ra đó còn dám lật lộng làm hư đồ đổ lên đầu tôi là sao?" Mặt của Thịnh Cảnh Thiện biến sắc trong nháy mắt, vả lại còn cất cao giọng điệu.
"Cô nói chuyện là hét vào mặt thế à? Cách nói chuyện đanh đá chua ngoa như dân chợ búa này là ai dạy cô vậy hả?" Lâm Vi nói không nể mặt ai.
"Lâm Vi, cô không thể nói chuyện đàng hoàng mà không sử dụng giọng điệu bới móc đó được sao? Thế nào cũng phải giở giọng kiểu đó với em chồng mình mới chịu à!" Bà Thịnh bênh ra mặt. Hiển nhiên, tám chữ "đanh đá chua ngoa như dân chợ búa" đã đυ.ng đến chỗ nhạy cảm của bà ta.
"Bánh Trôi chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó có thể hiểu được gì? Thích con robot đó thì mua con mới, lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy? Mấy chuyện bé như hạt vừng cũng mang ra kiếm chuyện là sao, cô ngày càng lố bịch quá rồi đó. Lâm Vi, nhà cô dạy cô nói chuyện với bên nhà chồng thế à?"
"Đúng vậy, nhà cô dạy cô nói chuyện với bên nhà chồng thế à?" Thịnh Cảnh Thiện vừa nghe bà Thịnh bênh vực cho mình, cả người lập tức trở nên tự tin. Thậm chí còn ngẩng đầu ưỡn ngực, như là con gà trống chuẩn bị vào trận vậy.
"Thằng tâm thần, mẹ mày thật là đáng ghét.".
TruyenHD"Thằng tâm thần, mày nhìn tao làm gì? Tao nói là mày đừng nhìn tao như vậy, nghe chưa! Còn dám nhìn, nhìn nữa tao đập nát con robot của mày bây giờ."
Bánh Trôi vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dành cho trẻ em đột nhiên lên tiếng. Dù trên mặt bé không có bất cứ sự thay đổi về việc thể hiện biểu cảm nào. Song, từng câu từng chữ lại nói vô cùng rõ ràng.
Tuy những lời này được bé nói ra bằng giọng trẻ con của mình và giọng điệu không độc ác, tàn nhẫn nhưng đủ để tưởng tượng được, người nói ra những lời này vào lúc đó, nó độc ác, nó tàn nhẫn đến nhường nào.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lâm Vi lập tức nhẹ giọng hỏi bé: "Bánh Trôi, con vừa nói gì đó? Thịnh Cảnh Thiện nói những lời này với con đúng không?"
"Nghe nói con robot Transformer biến hình này của mày có giá vài chục tệ, nhiêu đó đủ để tao mua một chiếc túi Hermes Birkin. Ha, tưởng gì, chẳng qua chỉ là thứ nhựa bãi rác, tao đập một phát là nó vỡ nát ngay thôi ấy mà. Một thằng mắc bệnh tâm thần như mày cũng xứng sài đồ vài chục tệ! Tao khinh!" Bánh Trôi nói tiếp. Sau khi nói xong, bé nghiêng đầu nhìn Lâm Vi: "Thịnh Cảnh Thiện nói những lời này với con đúng không? Thịnh Cảnh Thiện nói những lời này với con đúng không?".
Thằng bé lặp lại lời nói của Lâm Vi hai lần liên tiếp và khi đôi mắt to đen trong sáng đó nhìn vào mắt của mình, Lâm Vi cảm thấy hơi thở của mình đang đều đều, dần chậm lại.
Cô có thể xác định rằng thằng bé đang đáp lại lời nói của mình một cách rất rõ ràng. Chỉ có điều, dường như thằng bé không biết sử dụng những câu trần thuật để trình bày mà cứ lặp đi lặp lại những gì người khác đã nói trước đó để diễn đạt ý của mình.
Lâm Vi lập tức ôm bé vào lòng, vỗ về nhẹ sau lưng bé rồi hôn một cái lên trán của bé.
Một lần nữa, cô cảm nhận được đứa con trai mà trò chơi xếp đặt cho mình là một thiên thần nhỏ đáng yêu đến nhường nào.
Thịnh Cảnh Thiện nhất thời hoảng hốt sợ hãi. Tuy cô ta không ngừng tự ám chỉ tâm lý cho bản thân rằng: "Mày cần phải vững vàng, mức độ đáng tin trong lời nói của một thằng tâm thần gần như bằng không" nhưng cô ta hoàn toàn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Cô ta dám ức hϊếp Bánh Trôi đến như vậy là vì đó giờ thằng bé chưa từng nói ra bất kỳ một câu hoàn chỉnh nào.
Thằng bé đã bốn tuổi rồi mà trước nay chưa từng chủ động kêu gọi bất cứ ai, dì Trương dạy bé những 800 lần mỗi ngày cũng không thể làm thằng bé phát ra một âm từ nào từ trong miệng.
Vả lại, trạng thái tinh thần của cậu bé không ổn lắm. Sau khi người nhà họ Thịnh phát hiện cậu bé không thích hợp đã dẫn bé đến bác sĩ khám qua và được cho biết rằng, cậu bé mắc hội chứng thiếu hụt tình cảm, rằng, cậu bé hòa nhập với thế giới bên ngoài rất chậm và hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình.
Tối qua, Thịnh Cảnh Thiện bị Lâm Vi lên mặt dạy đời một trận, vốn dĩ đã ghi hận trong lòng, sáng nay lên lầu, ban đầu là muốn gọi Thịnh Cảnh Minh xuống ăn sáng, sau đó sợ nên không dám gõ cửa phòng. Trong lúc đi ngang qua phòng chơi thì tình cờ thấy dì Trương đang giữ thằng bé, cô ta nghĩ cách đuổi dì Trương đi, muốn dạy dỗ thằng tâm thần này một chút để trút lửa giận. Dù sao cũng không ai biết.
Dù sao cô ta cũng không ngờ rằng, thằng tâm thần ngày thường chả khác gì thằng câm, không ngờ lại lặp lại tất cả những gì mình nói vào sáng nay một cách nguyên vẹn, còn không bỏ sót chữ nào.
Kiểu như, cực cực khổ khổ xây dựng hình tượng bản thân là một đứa con gái khôn ngoan rồi bỗng chốc sụp đổ trong một ngày. Vả lại còn thể hiện bản chất xấu xa, độc ác của mình trước mặt người thân một cách sống động đến mức cô ta nảy sinh suy nghĩ muốn tự sát chết quách cho rồi.
Hết chương 9