Khương Sắt nhàm chán, đi vòng vòng ở bên ngoài để chờ Nhϊếp Tư Cảnh.
Trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ nên dỗ anh như thế nào.
Nhưng lúc cô vẫn còn đang đau đầu suy nghĩ, lại thấy Nhϊếp Tư Cảnh đã đi ra.
Khương Sắt chạy tới, nhìn thấy trên người của người đàn ông không có vết máu nào, thở phào nhẹ nhõm.
Nhϊếp Tư Cảnh phát hiện động tác của cô, mắt khẽ lóe lên.
“Đợi lâu rồi?” Anh thân thiết ôm eo của Khương Sắt, dẫn cô ra ngoài.
“Không lâu lắn, chúng ta về nhà đi?”Khương Sắt chớp chớp mắt.
“Ừm, về nhà.” Ôm người vợ mềm mại kiều diễm của mình, Nhϊếp Tư Cảnh gì gì còn quan tâm đến những người khác.
Nhϊếp Tư Cảnh dẫn Khương Sắt về nhà họ Nhϊếp.
Đi qua con đường trên sườn núi, chiếc xe ngừng lại tại nhà chính của nhà họ Nhϊếp ở trên đỉnh núi.
Lúc này, ông cụ Nhϊếp đã ngủ rồi.
Nghênh đón bọn họ là quản gia và một đám người hầu.
“Hoan nghênh cậu chủ, phu nhân về nhà.”
Khương Sắt cười, gật đầu chào bọn họ.
So với cách xưng hô gia chủ, chủ mẫu, người của nhà chính nhà họ Nhϊếp càng thích xưng với bọn họ là cậu chủ, phu nhân.
“Cậu chủ, có cần chuẩn bị sữa bò cho phu nhân không?” Quản gia bước lên hỏi.
Trước đó ở nhà họ Nhϊếp, mỗi tối Nhϊếp Tư Cảnh đều sẽ chuẩn bị một ly sữa bò cho Khương Sắt.
Để bồi bổ chất dinh dưỡng.
Khương Sắt không ghét sữa bò, nhưng ngày nào cũng uống thì không chịu nổi, đặc biệt là hôm nay còn ăn no nữa.
Lập tức lắc đầu với Nhϊếp Tư Cảnh, kéo góc áo Nhϊếp Tư Cảnh, đôi mắt chân thành nhìn anh.
Nhỏ tiếng nũng nịu, “No rồi, không muốn uống.”
Nhϊếp Tư Cảnh không thể chống lại được nhất chính là sự tấn công bằng cách làm nũng của Khương Sắt, dừng vài giây rồi nói: “Hôm nay khỏi đi.”
Quản gia cười đáp lời.
Từ khi trong nhà có thêm một vị nữ chủ nhân, cậu chủ không chỉ cưng chiều cô lên tận trời, ngay cả giới hạn cũng từ từ di chuyển về sau.
Ông ấy nhìn thấy cậu chủ trưởng thành, càng biết rõ tính cách tự gò bó và nghiêm khắc đáng sợ của anh.
Chuyện anh đã dặn dò, nếu không làm theo đúng kế hoạch, vậy thì nhận được sự trừng phạt khiến người ta không thể chịu nổi.
Khương Sắt thấy mục đích đã thành công, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, trong đôi mắt là ý cười vô cùng rõ ràng.
“Em đi tắm trước ~ “ Khương Sắt nói xong thì đi tung tăng lên lầu.
Đợi Khương Sắt tắm xong, Nhϊếp Tư Cảnh đã ở trong phòng ngủ rồi.
Anh đứng ở ban công để gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì quay lại.
Nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, Nhϊếp Tư Cảnh cúp điện thoại rồi đi qua.
Khương Sắt gác chân ngồi lên sô pha, đợi Nhϊếp Tư Cảnh tới sấy tóc cho cô.
Động tác quen thuộc tự nhiên này khiến Nhϊếp Tư Cảnh không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Cô đã quen với anh rồi.
Sau khi sấy khô tóc cho Khương Sắt, Nhϊếp Tư Cảnh dỗ cô đi ngủ, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Đợi Nhϊếp Tư Cảnh đi ra, Khương Sắt đã ngủ rồi.
Anh sấy khô tóc, đi tới vén chăn lên, nằm lên giường.
Cơ thể mềm mại yên tĩnh nằm trong lòng anh, vô cùng chân thực.
Ngày hôm sau, Khương Sắt bị Nhϊếp Tư Cảnh gọi dậy.
“Dậy ăn sáng.”
Khương Sắt mơ hồ bị kéo lên, sau đó bị dẫn xuống lầu ăn sáng.
Trong nhà ăn, ngoại trừ hai vợ chồng, còn có Nhϊếp Thù đã lâu không gặp.
“Ông nội, chào buổi dáng.” Khương Sắt chào Nhϊếp Thù.
Nhϊếp Thù cười haha gật đầu. “Đến đây, hai đứa ăn đi. Ông đây phải đi tìm mấy ông bạn già để đánh cờ.
Hoàn toàn là một cuộc sống về hưu nhàn nhã.
Khương Sắt gật đầu, giải quyết bữa sáng với Nhϊếp Tư Cảnh.
Ăn sáng xong, Nhϊếp Tư Cảnh vào thư phòng.
Khương Sắt ngồi trên sô pha ở phòng khách, bắt đầu suy nghĩ hôm nay đi đâu chơi. Dù sao cô cũng đã đồng ý là hai ngày nay phải ở bên cạnh Nhϊếp Tư Cảnh.
Hôm qua anh dẫn cô đi, hôm nay nên đổi lại là cô dẫn anh ra ngoài chơi.
Khương Sắt nhất thời không nghĩ ra, nhàm chán xem chương trình ti vi.
Một đoạn quảng cáo khu vui chơi đập vào mắt.