Hình như anh ta đã nắm chặt một người phụ nữ.
Một người phụ nữ đẹp đến nỗi khiến người ta mất hồn.
“Mới nãy, cái tay nào của mày đã chạm cô ấy?” Nhϊếp Tư Cảnh từ từ lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng âm u khiến người đàn ông đó vô thức run rẩy.
Anh ta đột nhiên ý thức được, anh ta gây họa lớn rồi.
Tuy không biết người đàn ông ngồi trên ghế sô pha có địa vị thế nào, nhưng có thể khiến hai người nhà họ Nhϊếp là Nhϊếp Hồng và Nhϊếp Phi cung kính như vậy, địa vị có thể thấp sao?!
“Vị này, mới nãy tôi uống say…nhất thời bị quỷ ám…xin anh rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho tôi!” Người đàn ông vội nói.
Nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Nhϊếp Tư Cảnh càng âm trầm hơn.
“Không nói? Vậy thì…chặt hết đi.”
“Vâng.” Nhϊếp Hồng không đổi sắc mặt, nhận lấy con dao mà thuộc hạ đưa, cười khẽ, “Cậu Lý, hi vọng cậu có thể thức thời một chút.”
Lý Khai Dũng lui về sau, muốn chạy trốn: “Không…không…đây là hiểu lầm…”
Cả người anh ta run rẩy, lời nói cũng không liền mạch.
Nhϊếp Hồng lại lắc lắc đầu thất vọng, “Cậu Lý, hà tất gì làm khó Nhϊếp Hồng.”
Nói xong, Lý Khai Dũng chỉ cảm thấy một tia sáng màu bạc lóe lên, con dao sắc bén không chút chần chừ mà đâm thẳng xuống cánh tay phải của Lý Khai Dũng.
Sau đó dùng lực cắt một đường, cánh tay phải của anh ta đã đứt lìa!
“A!!!” Lý Khai Dũng la lên như heo chọc tiết, nhưng người ở đó đều không đổi sắc mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người nhà họ Nhϊếp, những chuyện đen tối từng trải qua còn ghê sợ hơn nhiều.
Sau khi Nhϊếp Hồng chặt cánh tay phải, cũng không cho Lý Khai Dũng có cơ hội hòa hoãn, lại chặt luôn cánh tay trái của anh ta.
“Các người!!...Các người! Sẽ gặp báo ứng…A!!!” Lý Khai Dũng đau đến muốn ngất đi, nhưng không biết vì sao, bất luận đau đớn thế nào cũng không ngất đi được.
Nhϊếp Phi cười xùy một tiếng.
Nhà họ Nhϊếp là đệ nhất thế gia đại tọc của Đế Quốc, kẻ địch chỉ nhiều chứ không ít, nếu bọn họ đều tin lời mắng chửi của mỗi người, vậy nhà họ Nhϊếp bọn họ đã sớm diệt vong rồi!
Lý Khai Dũng trừng mắt nhìn hai cánh tay của mình rơi xuống bên cạnh mình.
Cảnh tượng máu me khiến anh ta trừng to hai mắt, nướ© ŧıểυ bên dưới đã từ từ chảy ra…
Nhϊếp Phi ghét bỏ cách xa một chút.
Nhϊếp Hồng làm xong, sau đó lui về vị trí ban đàu. Nhận lấy chiếc khăn tay trắng mà thuộc hạ đưa tới, ông ta thong thả lau chùi con dao bén nhọn kia.
Lời nói chậm rãi, giống như một thân sĩ thời cổ đại, “Cậu Lý, tôi sớm đã nói rồi, hi vọng cậu có thể thức thời một chút.”
Ác mộng của Lý Khai Dũng vẫn chưa kết thúc, anh ta lại nghe tiếng của Nhϊếp Tư Cảnh nói.
“Hai đôi mắt đó…chính là thứ nhìn chằm chằm cô ấy một cách tham lam hạ lưu.”
“Mày là cái thá gì?”
Giống như lời tuyên bố chết chóc của tử thần, trong đầu Lý Khai Dũng bây giờ đều là lời nói của người đàn ông.
Mà Nhϊếp Hồng đã hiểu được ý của Nhϊếp Tư Cảnh. Vứt khăn tay qua một bên, bước lên một lần nữa.
“Cậu Lý, đôi mắt của cậu…sợ là cũng không cần nữa đâu.”
“Không…không…tôi biết sai rồi! Tôi biết sai rồi! Cầu xin các người…cầu xin các người…” Lý Khai Dũng khóc lóc van xin, nhưng vẫn không đổi được một ánh mắt thương hại nào.
Người có mặt ở đó đều im lặng nhìn anh ta, giống như một con tôm tép nhãi nhép.
Nhϊếp Tư Cảnh lại không có hứng thú, nghĩ đến còn cô vợ nhỏ đang đợi anh, anh đứng dậy bước ra ngoài cửa, “Nhà họ Lý, xóa tên khỏi thủ đô.”
Trước khi đi, anh nói một câu như vậy.
Nghe thấy câu này, cả người Lý Khai Dũng dường như đã mất đi hi vọng, suy sụp ngã xuống đất.
“Vâng.” Nhϊếp Hồng và Nhϊếp Phi nhìn Nhϊếp Tư Cảnh rời đi.