Khương Sắt đột nhiên nhếch lên một nụ cười trào phúng.
"« Bành trướng » "
Bài hát này là một trong những bài hát Khương Sắt sửa đổi nhiều nhất khi sáng tác.
Trong lúc sáng tác phải sửa đi sửa lại không dưới hai mươi lần, tận một năm sau mới có bản hoàn chỉnh.
Giai điệu bài hát này rất bắt tai, cũng là thách thức với độ am hiểu về nhạc lý và khả năng kiểm soát giọng hát của người hát.
Nói ngắn gọn thì là một bài hát có độ khó tương đối cao.
Tất nhiên Khương Sắt biết Khương Mạn Mạn muốn dùng kỹ thuật hát cao để chinh phục bài hát này nhưng cô ta lại không biết rằng điều quan trọng nhất ở bài hát này chính là cảm xúc và màu giọng của người thể hiện.
Lúc Khương Sắt sáng tác bài hát này, cô dựa theo màu giọng của Khương Húc để sáng tác, tất nhiên không lo về vấn đề này.
Tuy nhiên cô cũng biết rõ về màu giọng của Khương Mạn Mạn, cơ bản là không thể hát được hết tinh túy trong bài này.
Vốn Khương Húc cảm thấy chị gái mình quá hiền lành, không ngờ rằng cô vừa ra tay đã làm ra một chiêu lớn thế này.
Cậu ấy bỗng hơi kinh ngạc.
Gì vậy, cái gì khiến Khương Sắt thay đổi vậy?
Hai chị em quyết định bài hát này ở trên xe xong, xe cũng vừa vặn đến nhà trọ.
Nhìn biển số xe quen thuộc của chiếc xe đang dừng dưới lầu kia, Khương Sắt sững sờ.
Sau đó cô lập tứ mở cửa xe ra, chạy xuống, bỏ mặc Khương Húc.
“…” Khương Húc trầm mặc, nhìn về Nhϊếp Tư Cảnh mới từ trên xe xuống đã bị Khương Sắt lao vào lòng.
Cậu ấy đành bất đắc dĩ xuống xe, tự mình bắt đầu chuyển hành lý.
Trong mắt chị chỉ có người đàn ông của mình, cậu ấy chính là một thằng em hèn mọn.
Khương Sắt cũng không ngờ được là Nhϊếp Tư Cảnh lại xuất hiện ở đây.
“Anh về lúc nào thế?” Cô nhón chân lên, hai tay vòng qua cổ Nhϊếp Tư Cảnh, ngạc nhiên hỏi.
Nhϊếp Tư Cảnh giữ lấy eo cô, giúp cô ôm thoải mái hơn.
“Vừa mới về.” Xuống máy bay được một lát đã tới tìm cô.
Giờ mới có nửa tháng không gặp, Nhϊếp Tư Cảnh phát hiện anh đã nhớ nhung cô muốn bệnh luôn rồi.
Muốn mỗi giờ mỗi phút đều được nhìn thấy cô.
Trước kia suy nghĩ này không mãnh liệt như vậy, dù sao thì anh ở núi Bàng Long lâu thế rồi, cũng sớm đã kiềm chế sự chú ý với cô tựa một thói quen.
Thế nhưng mà bây giờ người này lại tự động bước vào lãnh địa của anh, nhưng nỗi nhớ nhung ở trong lòng bị đè nén lâu nay bắt đầu trào ngược không có giới hạn.
Thậm chí… còn nhiều hơn.
Khương Sắt cười “hì hì” một tiếng, bấy giờ mới phát hiện rằng lái xe hôm nay cũng không phải là lái xe bình thường hay đi cùng Nhϊếp Tư Cảnh.
Người kia có ba phần giống Nhϊếp Tư Cảnh, đeo một cái kính không độ gọng vàng. Khí chất anh ta thiên về ôn hòa, là kiểu người đàn ông nho nhã lịch thiệp.
Thấy Khương Sắt nhìn đến mình, người kia liền mở cửa xe ra.
Anh ta chào hỏi với Khương Sắt: “Chị dâu, lần đầu gặp mặt, em là Nhϊếp Tư Nha.”
Thái độ của đối phương ôn hòa, hành vi cử chỉ đều rất thỏa dáng lễ phép, cũng không làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên Khương Sắt vẫn có thể nhạy bén nhận ra được sự âm hiểm ẩn phía sau lớp mặt nạ kia.
Mà tên đệm lại vẫn là Tư…
Theo như Khương Sắt được biết, dòng chính của nhà họ Nhϊếp thế hệ này chỉ có mình Nhϊếp Tư Cảnh. Nhϊếp Tư Nha này chỉ có thể là em trai con chi thứ.
Tuy nhiên lại có thể để tên đệm là Tư, hiển nhiên, người này có địa vị nhất định ở nhà học Nhϊếp.
Chỉ có thể nói… Quả không hổ là người nhà họ Nhϊếp à?
“Xin chào, tôi là Khương Sắt.” Khương Sắt cười bắt tay với anh ta. Nhưng mà cũng chỉ bắt tay vẻn vẹn có một giây, tay cô đã bị Nhϊếp Tư Cảnh kéo lại.
“Cậu về trước đi.” Nhϊếp Tư Cảnh nói mà mặt không thay đổi gì.
Khương Sắt lại hơi bất đắc dĩ, chỉ mới nắm tay có tí mà đã ghen rồi, hơn nữa người kia còn là em trai anh mà.
Khương Sắt cười áy náy với Nhϊếp Tư Nha một tiếng rồi kéo Nhϊếp Tư Cảnh lên lầu.
Tuy nói Nhϊếp Tư Nha đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nhìn thấy dáng vẻ Nhϊếp Tư Cảnh xem Khương Sắt như bảo bối kia cũng không quen mà hơi ngẩn người.
Anh trai anh ta, sau khi có chị dâu thật khác người.
Trong căn hộ, Khương Húc đã chuyển hành lý vào trong phòng xong xuôi.
Khi Khương Sắt tiến vào, vừa lúc Khương Húc nói chuyện điện thoại xong.
“Sao rồi?” Khương Sắt hỏi.
Nhân vật mới xuất hiện!
Bài hát “Bành trướng” do chính tôi sáng tác, không có nguyên mẫu!