"..." Chị gái anh trở thành cái rắm cầu vồng từ khi nào. Tuy nhiên, nhìn giọng điệu và ánh mắt của chị gái anh không giống như đang bị ép buộc, nên Khương Húc bất mãn thế nào khi thấy Nhϊếp Tư Cảnh cướp chị gái mình, anh cũng chỉ có thể nghe theo.
Người đàn ông thốt lên một tiếng "ừm" khó hiểu.
Khương Sắt khô miệng nói, sau đó trừng mắt hung dữ đối với Khương Húc, Cô đá Khương Húc một cái, "cút đến phòng bếp nấu cơm."
Sau khi nói xong, cô ấy kéo Nhϊếp Tư Cảnh vào phòng của mình.
Khương Húc bất mãn một tiếng, “đây vẫn là ban ngày, hai người nên kiềm chế một chút.”Nói xong, đi vào phòng bếp.
Sau đó Khương Húc vừa mới nấu cơm, khi vừa bắt đầu rửa rau thì phát hiện Nhϊếp Tư Cảnh đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Khương Sắc mặt đầy tức giận đứng ở cửa, chống hông"nam nhân chó, cút ngay!"
Nhϊếp Tư Cảnh, người bị đuổi ra ngoài, hơi sững sờ.
Khương Húc rất hiểu chuyện, thậm chí còn khéo léo hỏi: "Anh có chạm vào váy của chị tôi không?"
Anh cảm thấy những chiếc váy đó quá ngắn, thậm chí có chiếc còn bị lộ một phần lớn phía sau lưng. phát triển vị thành niên rất tốt, đôi xương hồ điêp trên lưng hoàn toàn đối xứng,nhẹ nhàng muốn bay.
Nhϊếp Tư Cảnh làm sao có thể để người khác nhìn thấy những vẻ đẹp này.
Khương Húc tưởng thầm đồng cảm với anh ta một giây, rồi bắt đầu cười trên nổi đau của người khác, "anh có thể đánh trúng cái đĩa sắt. Thứ quý giá nhất của chị gái tôi chính là váy và túi xách. Ai dám động vào, chị ấy sẽ nóng tính với người đó."
“Anh cũng đừng nghĩ tới chuyện ai quan trọng hơn váy, không có gì so sánh được.”Khương Húc nhún vai, chị gái có thể làm ra những hành vi bất chấp anh em mình chỉ vì chiếc váy nhỏ.
Nhϊếp Tư Cảnh đứng im lặng hồi lâu, cuối cùng gõ cửa thỏa hiệp với Khương Sắt.
Trong phòng, Khương Sắt thật sự đã thở không ra hơi. Nhưng cô không thể kìm được vẻ mặt đó, vì vậy cô tiếp tục chờ Nhϊếp Tư Cảnh khuất phục. Qủa Nhiên, không quá vài phút sau, có tiếng gõ cửa.
Khương Sắt vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngây thơ của Nhϊếp Tư Cảnh, khóe miệng hơi mím lại, đôi mắt xanh biếc hơi tối, lộ ra một chút ủy khuất.
Khương Sắt vừa thấy thì cảm thấy buồn cười, "đừng ủy khuất nữa. Lần sau sẽ không như vậy nữa.
Chỉ cần đừng động vào váy nhỏ của cô! Khương Sắt trong lòng âm thầm bổ sung một chút.
Sau vài lời dỗ dành, biểu cảm của Nhϊếp Tư Cảnh đã thay đổi tốt hơn. Lúc này, anh trả lời một cuộc điện thoại.
Khương Sắt không ngạc nhiên khi nghe thấy Nhϊếp Tư Cảnh nói rằng anh phải quay về. Nhϊếp Tư Cảnh từ sau khi anh trở về từ Châu Phi thì luôn rất bận, nghe nói là ông cụ nghĩ anh đã là có gia đình rồi thì nên kế thừa kế vị trí gia chủ.
Trên thực tế, Nhϊếp Tư Cảnh đã lén lút giải quyết chuyện của nhà họ Nhϊếp, nhưng gia chủ thể diện của nhà họ Nhϊếp vẫn là ông cụ Nhϊếp. Không chỉ hoàn cảnh của Nhϊếp Tư Cảnh đặc biệt mà Nhϊếp Tư Cảnh còn thấy phiền phức.
Vấn đề kế thừa vị trí gia chủrất quan trọng, chẳng trách Nhϊếp Tư Cảnh mấy ngày nay đều bận rộn.
“Vậy anh mau về đi, em ở đây không cần phải lo lắng.” Khương Sắc trầm ngâm nói. Cô biết rằng quản lý một gia tộc lớn như nhà họ Nhϊếp nhất định rất phiền phức.
Nhϊếp Tư Cảnh gật đầu, đưa cho Khương Sắt một tấm thẻ đen trước khi rời đi, sau đó căn dặn một lúc mới rời đi.
Khương Sắt cầm tấm thẻ đen, nhìn bóng lưng đang rời đi của Nhϊếp Tư Cảnh, thở dài nói: “thật sự càng ngày càng giống mẹ già…” Lời căn dặn dài dòng đó cũng giống như lời của Khương Húc.
“Chị, đừng nhìn nữa người ta đi xa rồi.” Khương Húc đang đeo tạp dề nhìn Khương Sắt đang đứng ở cửa, trợn mắt không nói nên lời.
Khương Sắt quay đầu lại trừng mắt nhìn Khương Húc, liền đi vào phòng bếp phụ giúp.
Cô ấy thực sự không có tài nấu nướng nên ở nhà Khương Húc thường là người nấu ăn. Hai chị em bên nhau đã lâu, không khí ấm áp lạ thường.
Trên bàn ăn, Khương Sắt thường xuyên hỏi Khương Húc về hành trình của mình trong khoảng thời gian này.
"Không có gì đâu. Chị Thính Tâm đã cho em một kỳ nghỉ và bảo tôi phải huấn luyện thật tốt ở trường. Em không nhận được bất kỳ thông báo nào trong thời gian này." Thẩm Thính Tâm là quản lý của Khương Húc, đồng thời cũng là quản lý của mẹ Khương Sắc và Khương Húc.