Mà cô, hiện tại muốn đi, bán chính bản thân mình....
Liễu Duy Nhu đi qua lối vào của nhân viên khách sạn, đi tới căn phòng lần đầu tiên cô gặp Đông Phương Thuật, sau này cô mới biết, ở bất kì quốc gia nào, chỉ cần là khách sạn Đông Phương cũng sẽ có một căn phòng riêng cho Đông Phương Thuật
Vì bận rộn kinh doanh buôn bán, tổng giám đốc luôn lấy khách sạn làm nhà, đây cũng là lí do vì sao tập đoàn Đông Phương dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Thuật trong một năm lại có thể phát triển mạnh như vậy
Lúc này cô vừa khẩn trương lại mâu thuẫn
Cô không xác định được Đông Phương Thuật có ở trong phòng lúc này không, cô đem tương lai của mình cho ông trời quyết định, nếu như Đông Phương Thuật ở đây, cô nhất định sẽ đem bản thân bán cho anh ta, nếu anh ta không có ở đây, có lẽ ông trời cũng cho cô một cơ hội, để cô không phải lấy thân thể của mình ra bán để giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này....
Anh ta đang, hoặc không có ở đây?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cho là đã qua một thế kỷ rồi
Sau đó, cánh cửa mở ra
Đông Phương Thuật ở đây
Mà cuộc đời của cô cũng được quyết định ngay lúc anh ta mở cửa
"Đi tắm trước"
Đông Phương Thuật nhìn thấy người ngoài cửa là Liễu Duy Nhu thì anh cũng không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ là thảm nhiên lui về phía sau, nói cô đi vào
Sau khi cô vào phòng thì câu đầu tiên là nói cô đi tắm
Liễu Duy Nhu ngước mắt nhìn, trong lòng xúc động muốn nói gì, lại bị anh ngăn lại
"Tôi không muốn nói chuyện cùng cô gái toàn thân ướt nhẹp cùng sắc mặt trắng bệch"
Liễu Duy Nhu vốn dĩ muốn tốc chiến tốc thắng ( nhanh chóng), nhưng Đông Phương Thuật lại rất khăng khăng
Liễu Duy Nhu đành phải tuân theo chỉ thị, tiến vào phòng tắm tắm rửa
Chẳng qua là, thật không dễ có được dũng khí, khi cô vừa bước vào phòng tắm nháy mắt đã biến mất hầu như không còn một chút nào, khiến cô ở trong phòng tắm kì cọ gần một giờ mới bước ra.
Chương 5
Cô mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài đã được cô lau khô trong lúc kéo dài thời gian trong phòng tắm, hiện tại đang phủ xuống vai cô, cô khẩn trương bước ra khỏi phòng tắm, vốn tưởng rằng cô sẽ nhìn thấy Đông Phương Thuật đang nhìn chằm chằm để cưởi nhạo mình
Không ngờ Đông Phương Thuật đang vùi đầu vào bàn làm việc, anh ta vừa phê duyệt giấy tờ, một bên lại còn chủ trì cuộc họp qua webcam
Anh chỉ liếc nhìn Liễu Duy Nhu khi cô đi ra phòng tắm,nhìn về phía bàn trà
"Ở đó canh nóng vừa mang đến, em uống trước đi"
Không ngờ rằng Đông Phương Thuật còn giúp cô gọi canh nóng, cô nhất thời phát hiện thật sự cô không thể hiểu người đàn ông này
Nhìn canh nóng đang tỏa hương trước mặt này, Liễu Duy Nhu mới giật mình thấy bụng mình đã kiến nghị
Từ buổi chiều tan học cho tới bây giờ, liên tiếp trải qua giông tố, cô cùng mẹ và em trai không có một bữa tối hạnh phúc, cô đã quên luôn cơn đói , chỉ đến khi nhìn bát canh nóng cô mới nhận ra
Cô liếc trộm Đông Phương Thuật, anh ta không để ý đến cô mà tiếp tục làm việc, Liễu Duy Nhu ngồi xuống, từ từ uống từng chút một
Nước canh ấm áp vào đến dạ dày trống rỗng, một cảm giác ấm áp bắt đầu xuất hiện trong lòng co
Cô chuyên tâm uống canh, một hơi lại một hơi, giống như chỉ cần uống canh có thể xua tan đi phiền muộn trong lòng
Mãi cho đến khi canh hết, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Đông Phương Thuật đã không làm việc, mà ngồi ở ghế sofa quan sát cô
Cô nhanh chóng nhìn về hướng khác, một lúc lâu mới đem ánh mắt trở về
Cô không nói chuyện, anh ta cũng không nói, giống như đang đợi cô quên mất sợ hãi , cùng khẩn trương
Cô tự nói với bản thân không thể tránh né, nếu đã đi đến nơi này, thì cũng phải nói gì chứ
"Tôi....". Liễu Duy Nhu hít thở thật sâu, đè nén thân thể đang run rẩy:" Anh đã nói.... Giá tiền tự tôi đưa ra"
"Đúng vậy, em muốn ra giá bao nhiêu?"
Liễu Duy Nhu cười khẽ, trong tiếng cười có cả ý châm biếm, cô đang cười nhạo bản thân mình
Cô có phải nên cho rằng mình thật may mắn vì tự đưa ra giá của ban thân, người đang ngồi trước mặt cô lúc này chính là ông trùm của khách sạn, , giá trị con người anh ta lên đến hơn trăm triệu, mà anh ta coi trọng cô, còn để cô tự ra giá
"Anh có thể xác định xem tôi đáng giá bao nhiêu?"
Đông Phương Thuật vung tay:" tôi từ trước đến nay nói lời giữ lời"
"Nếu tôi thét giá cao thì sao?"
"Vậy tôi cũng đành phải chấp nhận chứ sao?". Đông Phương Thuật giống như có tính toán từ trước
Nhìn bộ dạng anh ta tràn ngập tự tin khiến cô cảm thấy căm ghét cuộc đời
Vì sao cùng là con người, nhưng số phận lại khác nhau, cô gặp cảnh khốn khó mà phải bán thân mà anh ta lại có thể tùy ý vung tay giống như dùng bao nhiêu tiền cũng không hết
Nhìn như vậy trong phút chốc cô muốn đưa ra giá trên trời (ý chỉ ra giá cao). Dù sao Đông Phương Thuật không quan tâm thì cô cần gì phải quan tâm
Cô cũng không phải là người phụ nữ như vậy, cô cũng không cho phép mình căm ghét cuộc đời, không cho mình đáng thương lại càng đáng thương, không cho bán đứng bản thân mình, như vậy bản thân lại càng rẻ mạt
"Mười triệu". Cô đấu tranh sau đó nói ra giá của mình
Đông Phương Thuật đối với giá cô đưa ra không ý kiến, anh lấy chi phiếu viết số tiền vào sau đó ký tên
"Đây là mười triệu, ngày mai em có thể ra đổi tiền được rồi"
Chỉ đơn giản như vậy, có lẽ cô kiếm tiền hết đời cũng không thể nhanh chóng kiếm ra con số này, vậy mà chỉ cần mấy giây Đông Phương Thuật đã nhanh chóng xài hết
Quả nhiên khoảng cách giữa con người với con người không cách nào rút ngắn, càng xa thì càng mất đi thăng bằng.
Cô nhận tiền, như vậy tiếp theo cô sẽ phải trả giá thật lớn
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Liễu Duy Nhu, Đông Phương Thuật nhướn mày thật cao
"Thế nào, em còn lời gì muốn nói?"
"Nếu tôi đã nhận tiền của anh rồi, vậy...."
"Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi cũng không phải là cầm thú, sẽ không vừa đưa tiền xong liền nhào về phía em"
"Là tôi.... Nếu không phải lúc này, tôi sợ mình sẽ mất đi dũng cảm". Cô thật vất bả lấy dũng cảm đem tự ái mà vất bỏ đi
"Cũng được, tự mua quà cũng tự bóc quà, loại cảm giác này cũng không tệ". Đông Phương Thuật hướng cô ngoắc ngoắc đầu ngón tay
Đã như vậy anh cũng không khách sáo
"Đến trước mặt tôi.... Chính là chỗ đó, đừng nhúc nhích"
Anh muốn cô đứng cách mặt anh 3,4 mét
"Đem áo choàng tắm cởi ra". Đông Phương Thuật ra lệnh
Liễu Duy Nhu kinh ngạc, chần chừ
"Thế nào, không phải đã bán cho tôi sao?". Anh nói xấu xa
Thì ra trong lòng anh ẩn dấu hơi thở bá đạo. Một khẩu lệnh cũng khiến anh hưng phấn không thôi
Đúng vậy, cô đã bán cho anh, lấy mười triệu
Liễu Duy Nhu run run lấy tau cởi dây bên hông áo choàng tắm sau đó chậm chạp cởϊ áσ choàng tắm ra, cô phơi bày toàn bộ thân hình mảnh khảnh ở trước mặt anh
Đông Phương Thuật cực kì hài lòng
Xem ra mười triệu anh bỏ ra rất đáng
Mặc dù khuôn mặt cô không quá xinh đẹp, nhưng thân thể lại cân xứng vô cùng, hơn nữa anh còn ngửi được hương thơm của xử nữ ( gái còn trinh)
Bờ vai mảnh khảnh, bộ ngực mỹ lệ trắng như tuyết, tuy không quá to, nhưng lại cân đối đủ để 1 tay anh nắm trọn
Mê người nhất là quầng nhũ trắng hồng, khi gặp ánh mắt soi mói nóng bỏng của anh, đầu v* nhạy cảm mà vun cao hơn
Xem ra cô là một cô bé nhạy cảm.... Anh cực kỳ hài lòng
Liễu Duy Nhu cố gắng để cho hay tay của mình không che đậy thân thể lại, nước mắt uất ức của cô đã dâng lên