Tinh Dã Tĩnh Tử là một người phụ nữ thông minh, biết nên cùng Đông Phương Thuật duy trì quan hệ" bạn bè". Cô ta nhất định phải kìm nén tim mình lại
Cô ta chuyển chủ đề
"Gần đây thế nào?". Cô ta khôi phục giọng nói quan tâm của một người bạn
"Gần đây..... Bắt được một Tiểu Bạch Thỏ, rất thú vị". Đông Phương Thuật nhớ lại Liễu Duy Nhu rõ ràng là yếu đuối nhưng vẫn cố cậy mạnh chống lại , cái khí thế ấy rất buồn cười
"Ờ? Là Tiểu bạch thỏ như thế nào?"
Đông Phương Thuật đem con mồi là Liễu Duy Nhu nói đại khái với Tinh Dã Tĩnh Tử
"Thật khó tin được, anh sẽ quan tâm đối với phụ nữ, lại là một cô bé mới 22 tuổi, điều này làm cho tôi , người sắp 40 tuổi cũng cảm thấy ghen tỵ đây". Lời nói của cô ta mang theo chút ghen tỵ
"Em, tối nay có chút mất khống chế?". Đông Phương Thuật uống xong ly rượu đỏ trong tay, động tác có ý muốn tiễn khách
"Đuổi người? Được, tôi đi đây". Tinh Dã Tĩnh Tử đặt ly rượu xuống chuẩn bị rời đi
Ở cửa ra vào cô ta hình như có chút không cam tâm, quay đầu cho Đông Phương Thuật lời khuyên
"Có lẽ anh cảm thấy mới mẻ thú vị, nhưng đừng nhất thời ham chơi mà đem trái tim của mình cho đi mất". Cô ta là ghen tỵ đối với cô gái 22 tuổi kia, mới có thể nói ra lời nói như vậy
"Cám ơn lời khuyên của em, nhưng mà dư thừa rồi". Đông Phương Thuật lạnh lùng trả lời:" tôi đối với phụ nữ, cho đến bây giờ đều không có trái tim, cho nên em cũng không cần lo lắng tôi sẽ giao trái tim cho phụ nữ"
Chương 4
Từ khi cô hiểu chuyện đến nay mẹ luôn là người bận rộn cùng khổ cực
Mà ba lại không thường xuyên ở nhà, một khi ông về nhà không phải là đã say rượu thì cũng là mượn tiền của mẹ, nếu không đưa tiền thì ông sẽ đánh mẹ cùng 2 chị em cho hả giận
Mẹ vì bảo vệ hai chị em, mỗi lần ba say rượu là đánh mẹ rất thảm, nhưng hôm sau mẹ vẫn tiếp tục đi làm
Còn nhớ cô đã từng khóc hỏi mẹ:" mẹ tại sao mẹ bị thương còn muốn đi làm?"
Mẹ sờ sờ đầu cô dịu dàng nói:" nếu như mẹ không đi làm, Tiểu Nhu sẽ không có tiền để tiếp tục học, mà em trai con cũng không có tiền mà đi khám bác sĩ "
Lúc ấy Liễu Duy Nhu còn nhỏ, chỉ biết rằng em trai từ khi sinh ra thân thể đã không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện, vì vậy cô rất sợ em trai mình sẽ chết
Lo lắng em trai nếu không có tiền gặp bác sĩ sẽ chết, cô chỉ có thể để mẹ đi làm việc
Ngay lúc đó cô chỉ có một điều ước, đó chính là nhanh lớn lên để có thể kiếm thật nhiều tiền, như vậy ba sẽ khô ng vì không có tiền mà đánh mẹ, mẹ sẽ không cần làm việc cực khổ như vậy, cũng có thể tìm bác sĩ nổi tiếng để chữa bệnh cho em trai
Bây giờ cô đã trưởng thành, nhưng cô vẫn có điều ước như vậy
Nhưng mà sau khi cô lớn lên đã hiểu rõ hơn hoàn cảnh của mình, cô muốn kiếm thật nhiều tiền, thế nhưng đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng
Cô cũng đã biết rõ, ba mình ham mê bài bạc lại nghiện rươu, mặc cho có bao nhiêu tiền cũng không thể thỏa mãn được ông, có lẽ mẹ sẽ vất vả cả đời như vậy.... Mà bệnh của em trai số tiền thuốc thang không phải là một con số nhỏ mà thôi
Cô từ từ đón nhận sự thật, mặc dù gia cảnh nghèo túng, mặc dù không thể nào thực hiện ước mơ kiếm được thật nhiều tiền, nhưng chỉ cần có thể cùng mẹ và em trai trải qua cuộc sống yên bình cô chỉ cần có vậy
Cho nên khi Đông Phương Thuật muốn bao nuôi cô, cô vẫn kiên quyết từ chối
Ngoại trừ danh dự của bản thân, cô tuyệt đối sẽ không thể để mẹ thất vọng, nếu như cô bán thân thể của mình, mẹ nhất định sẽ đau lòng lắm
Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô cầu nguyện cuộc sống yên bình thì thử thách ngay lúc cô không phòng bị liền tới
Ngày ấy, cô từ trường học về nhà, khoảng chừng 4 giờ chiều, thầm nghĩ hôm nay là ngày nghỉ của mẹ, em trai đi thi giữa kì chắc giờ này cũng đã về nhà, đêm nay cô tính nấu lẩu cho cả nhà hưởng thụ một bữa tối ấm áp
Khi xuống xe bus trở về con hẻm nhỏ, có một cái xe màu đen chặn ngay trước cửa chính nhà cô
Cô miễn cưỡng chen qua chiếc xe, lấy chìa khóa mở cánh cửa lớn màu đỏ đã loang lổ, leo cầu thang lên lầu 4
Kì lạ, nhà tại sao lại không có khóa cửa, hơn nữa bên trong hình như vang lên giọng nói của nhiều người
"Mẹ, có khách sao?". Liễu Duy Nhu đẩy cửa vào
"Tiểu Nhu, không nên đi vào, đi mau!". Giọng nói của mẹ khàn khàn nói lớn mong cô đi
Trong phòng khách có 4 người mặc đồ đen đem mẹ cùng em trai vây lại
"Các người là ai? Muốn làm gì mẹ cùng em trai tôi?". Vừa thấy mẹ cùng em trai có khả năng gặp nguy hiểm, Liễu Duy Nhu khôn để ý tới lời cảnh cáo của mẹ, kích động lao về phía bọn họ
"Tiểu Nhu, không nên vào. Đi mau"
"Chị, không cần..."
Lời cảnh cáo của mẹ và em trai đã không còn kịp, Liễu Duy Nhu rất nhanh bị một tên áo đen bắt được
"Buông tôi ra! Các người là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?"
"Chậc chậc, xem ra lão Liễu không lừa ta, lão ta thật sự có con gái". Trong đó người cầm đầu đám người áo đen thô lỗ nắm cằm Liễu Duy Nhu quan sát
"Dáng dấp không tính là thật sự xinh đẹp, nhưng phong cách rất tốt, nghe lão Liễu nói học xong tương lai trở thành cô giáo"
"Đầu năm nay mấy khách đều thích phong cách nữ sinh, chỉ là dựa vào khuôn mặt này không thể nổi tiếng rồi"
Người áo đen ngay trước mặt Liễu Duy Nhu bàn bạc
"Tôi van cầu các ông, tôi quỳ xuống dập đầu lạy các ông, cầu xin các ông giúp đỡ, Tiểu Nhu là con gái bảo bối của tôi, cầu xin các ông đừng bắt con bé đi, ông ta nợ tiền các ông tôi sẽ kiếm tiền trả nợ các ông, tôi cầu xin các ông...."
Liễu Di quỳ xuống dập đầu cầu xin mấy người áo đen, không ngừng dập đầu, chỉ mong bọn họ bỏ qua cho Tiểu Nhu
"Mẹ, không cần....". Liễu Duy Nhu vẫn còn chưa rõ tình cảnh hiện giờ, thấy mẹ mình như vậy, kích động mà khóc lên
"Các người rốt cuộc là ai.... Mẹ....". Liễu Duy Nhu muốn chạy đến đỡ mẹ đang còn quỳ lạy, lại bị người áo đen kia giữ chặt
"Con nhóc chết tiệt này, xem ra vẫn còn chưa rõ tình trạng của mình nhỉ". Người cầm đầu bọn áo đen cầm lấy tóc dài của cô giật giật
Da đầu bị lôi kéo đau đến mức cô không thể chịu được mà hít vài ngụm không khí
"Ba cô mượn chúng ta một khoản tiền lớn, nói là sẽ lập tức trả lại, kết quả là tiền thua sạch xong còn trốn, mẹ nó, ông ta coi bọn ta là người ngu ngốc có thể đùa giỡn chắc, xem tiền của chúng ta là tiền chùa sao?"
"Ba tôi.... Không, tôi chưa bao giờ nhận ông ta là ba tôi cả, ông ta nợ các ông, các ông đi tìm ông ta mà tính, chúng tôi không hề liên quan".
"Tao bắt được lão, nhưng lão nói lão không có tiền, chỉ là có một con gái"
Nhìn khuôn mặt cùng giọng nói của ông ta khiến Liễu Duy Nhu muốn nôn mửa, chẳng lẽ bọn họ muốn....
"Không cần, ông ấy nợ các người bao nhiêu tiền, tôi trả là được không cần bắt con gái của tôi đi....."
"Mẹ....". Liễu Duy Nhu bây giờ đã hiểu, lòng cùng đóng băng lại rồi
Cái người đàn ông kia, cô căn bản chưa từng nghĩ có một ngày kêu ông ta là ba, ông ta cũng không có tư cách làm ba cô, nhưng lại muốn bắt cô đi trả nợ đánh bạc!
Muốn cô trả thế nào đây? . Dĩ nhiên là muốn cô dùng thân thể đi trả nợ, bọn họ buộc cô đi làm gái kiếm tiền trả họ
"Năm triệu, ông ta thiếu ông mày năm triệu nếu như các ngươi có tiền bây giờ lấy ra đây trả ông mày, ông mày sẽ thả cô ta ra"
Năm triệu!
Nghe thấy con số, Liễu Duy Nhu ngây ngốc, mà mẹ cùng em trai cũng thế
Bọn họ đến đâu mà mượn được năm triệu đây, đối với những người nghèo khổ như bọn họ số tiền này chính là một con số khổng lồ