Cô liều mạng giãy giụa, lấy khủy tay đánh về phía sau, ý đồ muốn dùng lực để đối phương buông cô ra
"Thì ra tính cách dịu dàng bình thường là giả, thật ra chính là một tiểu hổ bạo lực". Đông Phương Thuật vẫn vùi đầu vào cổ cô, ngực anh bị cô đánh trúng vài phát
Vừa nghe thấy là giọng nói của Đông Phương Thuật, nỗi sợ hãi kinh hoàng của cô mới tạm thời lắng xuống
Nhưng cô vẫn bị ôm trong ngực anh
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?". Giọng nói cô có chút hỗn loạn cùng giận dữ
Anh dọa cô rồi
Đông Phương Thuật đem cô dán sát vào thân thể anh, để phía dưới của cô có thể cảm nhận anh đang cứng lên
Liễu Duy Nhu thở dốc kinh ngạc, không dám tin
Nơi này là khách sạn, là chỗ làm việc của bọn họ, anh làm sao có thể.... Phát dục lúc này?
"Đừng đùa giỡn, nơi này thỉnh thoảng sẽ có người đi vào "
Cô thật sự không tin, Đông Phương Thuật là người đàn ông có thể khống chế năng lực rất mạnh mới đúng, anh không giống như là người đàn ông có ham muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ
"Sẽ không đâu, tôi đã khóa cửa rồi"
Hoàn toàn chính xác không phải là Đông Phương Thuật
Anh là một người rất nghiêm khắc với bản thân mình, phụ nữ và công việc phân chia rõ ràng, hơn nữa anh coi công việc quan trọng hơn so với phụ nữ rất nhiều
Nhưng mà hôm nay không biết tại sao lại thất thường như vậy, hơn nữa không chỉ là thất thường 1 lần, mà là liên tiếp
Sau khi máy bay hạ cánh, anh đã dặn dò tài xế lái xe đến trường học của Liễu Duy Nhu, chờ đợi cô tan lớp, mãi cho đến khi đi kiểm tra nhìn thấy hình dáng của cô, anh lấy lý do để ly khai thư ký cùng cấp dưới, đi theo Liễu Duy Nhu cùng vào phòng quản lý trung tâm
Lúc này trong đầu anh có hai trạng thái song song
Một là giận dữ... Đúng, anh thừa nhận, thấy hành động hồn nhiên của cô cùng bạn trai khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Một trạng thái khác là dục hỏa, anh thích nhìn bộ dáng cô mặc đồng phục
Đồng phục khách sạn được chia ra làm nhiều loại, bộ phận tạp vụ là áo sơ mi màu đen phối hợp cùng váy bó màu đen, dưới chân đi một đôi giầy đế bằng
Anh cũng thường xuyên gặp nhân viên dọn dẹp vệ sinh đi qua, ánh mắt đã sớm mất cảm giác, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Liễu Duy Nhu mặc đồng phục thì trong lòng dâng lên một trận dục hỏa khó nhịn
Bàn tay to của anh vội vàng kéo cổ áo cô, nắm lấy một bên đầy đặn,nhẹ nhàng vuốt ve, nhào nặn
"Không cần....". Cô kháng cự
Anh tại sao lại có thể ở nơi này muốn cô.........
"Em không có quyền cự tuyệt". Đông Phương Thuật đem bàn tay thâm nhập vào bên trong váy, kéo xuống qυầи ɭóŧ, đồng thời cũng cởϊ qυầи mình, đem vật nam tính cắm vào bên trong khe hở màu hồng của cô
Những lời này như một con dao sắc nhọn khẽ đâm vào lòng cô, máu tuôn ra nhanh chóng
Anh nói không sai, thật sự cô làm gì có quyền cự tuyệt
Liễu Duy Nhu chỉ có thể mặc anh quyết định
Anh tiến vào từ sau lưng cô, âm thầm và mạnh mẽ rút ra cắm vào
Cô cắn môi, thừa nhận là anh làm cô thấy thích thú
Mặc dù bây giờ không phải là cô mong muốn quan hệ, nhưng phản ứng sinh lý lại khiến cô không thể nào khống chế
Anh ta quả nhiên là cao thủ tìиɧ ɖu͙©, anh cùng cô trải qua quan hệ có mấy lần thôi, mà anh ta đã tìm ra những nơi nhạy cảm của cô
Một bên anh đâm vào, một bên lại xoa bóp đầy đặn của cô, mỗi lần xuyên qua xuyên lại đều là trực tiếp đi vào nơi sâu nhất của cô
"A.....". Cô cắn môi không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ
Cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ lại kí©h thí©ɧ giác quan của hai người, cao trào nhanh chóng xuất hiện
Anh chợt rút ra, đem mầm mống phun ra trên đùi cô
Song, kí©ɧ ŧìиɧ ngắn ngủ qua đi, hai người đều im lặng
Liễu Duy Nhu khóc
Cô không muốn khóc, bởi vì anh nói đúng, giao dịch được thành lập và cô không có quyền cự tuyệt, tất nhiên cũng không có quyền khóc
Nhưng cô không nhịn được uất ức
Đông Phương Thuật nhìn nước mắt cô tuôn rơi, bàn tay nắm chặt, cũng không hề vươn ra lau giúp cô
"Cho dù tôi bán cho anh.... Anh cũng không thể sỉ nhục tôi như vậy". Liễu Duy Nhu không cam chịu nói
"Em dám nói, vừa rồi em không thấy vui sướиɠ, chỉ cảm thấy tủi nhục sao?". Đông Phương Thuật là người không bao giờ nhường nhịn ai, làm sao lại có thể nói anh sỉ nhục cô
"Tôi không muốn cùng anh cãi cọ, bởi vì tôi cầm của anh mười triệu, cho nên dù có bị anh sỉ nhục tôi vẫn phải nhẫn nhịn nói cám ơn anh"
Liễu Duy Nhu hướng anh nói xong, đau lòng xoay người rời đi
....
"Tâm tình cậu không vui."
Đây là câu tự thuật không phải là câu nghi vấn
Trợ lý của Đông Phương Thuật , Dư Kiện sau khi bước vào phòng thì hướng phía anh nói
Đông Phương Thuật ngẩng đầu lạnh lùng liếc cậu ta một cái, có lúc anh thật hối hận vì để Dư Kiện làm trợ lý, không phải bởi vì cậu ta không có năng lực, mà là người có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tình người khác, thật đúng là một chút riêng tư cũng không có
Anh còn được rất nhiều tiền bối trong giới kinh doanh khen ngợi là người chín chắn, cho dù có cẩn thận quan sát nét mặt anh, cũng chưa chắc nhìn ra tâm trạng của anh là tốt hay xấu
Nhưng Dư Kiện lại có thể nhìn thấu tâm trạng của anh
Anh thật sự có tâm trạng không tốt, bởi vì nước mắt của Liễu Duy Nhu, bởi vì cảm xúc của anh lại bị dao động bởi một người phụ nữ
Dư Kiện không hy vọng Đông Phương Thuật sẽ có phản ứng, nhưng cậu ta là ông chủ của mình. Do đó anh chỉ cần nhìn nét mặt, nhanh chóng thông minh đổi đề tài
"Đầu tháng sau cậu qua Thượng Hải công tác, trong đó có một buổi đấu giá từ thiện mà cậu phải tham dự, buổi đấu giá có quy định phải mang theo bạn gái, cậu có muốn tớ giúp cậu liên lạc với cô Lâm Lệ, muốn cô ấy buổi tối tham gia cùng với cậu không?"
Lâm Lệ là bạn gái tri kỉ của Đông Phương Thuật ở Thượng Hải, đồng thời cũng là người thiết kế quần áo có tiếng tại Thượng Hiair
Đông Phương Thuật vốn là đồng ý, nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra một người khác thích hợp hơn --- bởi vì gia cảnh nhà cô, Liễu Duy Nhu chắc chưa từng xuất ngoại, hơn nữa trường học cô đã được nghỉ lễ, ah có thể mang cô đến Thượng Hải với mình, thuận lợi cùng vui vẻ mua sắm
Có đièu , Đông Phương Thuật nhất định không thừa nhận mình đang lấy lòng Liễu Duy Nhu,đồng thời muốn cô tha thứ mình
"Không, tớ sẽ tự mình mang bạn gái đến"
"Được"
"Chỉ là phải sửa lại chút"
"Tại sao?"
"Bởi vì tớ sẽ dẫn bạn gái là người Đài Loan cùng bay đến Thượng Hải"
Dư Kiện ghi chép lại yêu cầu của ông chủ, không biết vì sao, anh có cảm giác ông chủ sau khi nói ra chuyện này, tâm trạng dường như có chuyển biến tốt.
Chương 7
Anh ta muốn cô cùng đi Thượng Hải với anh ta, cô chỉ cần cầm hộ chiếu đến, mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn, đến lúc đó sẽ có tài xế lái xe đưa cô đến sân bay, cô chỉ cần đi người không là được rồi, không cần chuẩn bị hành lý cũng được, có gì qua Thượng Hải sẽ mua sau
Bởi vì hoàn cảnh gia đình, nên Liễu Duy Nhu chưa từng ra nước ngoài
Trước đây đi học, thường nghe bạn bè nói chuyện rằng kỳ nghỉ đông, nghỉ hè họ cùng ba mẹ ra nước ngoài , cô chỉ có thể dấu niềm hâm mộ vào sâu trong lòng, cũng chưa bao giờ nói mơ ước này cho mẹ biết, bởi vì cô không muốn mẹ mình có thêm nỗi lo
Từ lần trước Đông Phương Thuật ở trong phòng cất đồ muốn cô, khiến cô phải khóc, sau đó suốt 2 tuần lễ anh ta cũng không gọi điện thoại đến
Cô âm thầm cầu nguyện anh ta sẽ chán cô, nhưng mà lại không được như vậy
Liễu Duy Nhu còn rất giận, giận anh ta tùy tiện muốn làm gì thì làm