Cô đang run rẩy, cực kỳ run , bị anh phát hiện ra
Nụ hoa màu hồng nhạt nơi quầng vυ" thật mê người, thật muốn nuốt một ngụm đem nó ngậm vào, chắc chắn mùi vị sẽ rất tuyệt
Đông Phương Thuật cảm thấy như có một luồng hơi nóng bốc lên giữa đũng quần, anh bắt chéo chân kẹp lại, tránh cho bản thân trong lúc nhất thời quá mức không khống chế được
Nói cũng kỳ lạ, bản thân anh đã qua thời kì thanh niên xúc động, làm sao có thể chỉ vì nhìn một phụ nữ không mặc gì mà đã không chịu nổi đây?
Anh đã cùng trải qua với biết bao mỹ nữ, nhưng cô gái ngây thơ này lại khiến anh khó mà nhịn được
Tầm mắt anh di chuyển xuống, phát hiện cô mặc qυầи ɭóŧ cotton màu trắng thật là đáng yêu, so với những cô em mặc những chiếc qυầи ɭóŧ đủ kiểu lại có thể hấp dẫn anh hơn
Đông Phương Thuật mất kiên nhẫn đè nén thân thể, không muốn mình giống như những thanh niên còn trẻ nữa
Anh thích trò chơi ra khẩu lệnh này, thật là thú vị
"Đem qυầи ɭóŧ cởi ra". Anh muốn xem nơi bí mật chưa từng được người đàn ông nào thám hiểm
"...". Liễu Duy Nhu ngây ngốc nhưng cô vẫn chưa làm theo
"Em không có nghe sai, cởi nó...."
Anh thích nhìn bộ dáng tay chân luống cuống cùng ngại ngùng đỏ mặt của cô
"Hay là muốn tôi cởi cho em". Anh xấu xa đề nghị
"Không...". Cô không dám nhìn anh ta, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của anh ta, đem vật che chắn duy nhất trên người cởi ra
Thật đẹp, vùng đất hoang của cô............
Tam giác thần bí tuyệt đẹp, da cô trắng nõn nên nó càng hiện lên rõ ràng
Mà bộ lông tuyệt đẹp, chưa hề có người khai phá
Cô không dám nhìn anh ta, lại cảm thấy rõ ràng, sự chú ý của anh tập trung chỉ ở một điểm
Cô chưa bao giờ bị quan sát như vậy, không phải nói là, cô chưa bao giờ đứng trước mặt người đàn ông mà không mặc gì
"Tìиɧ ɖu͙© là một chuyện làm người ta say đắm, khi đã sa vào đó rồi thì sẽ muốn ngừng cũng không được". . Đông Phương Thuật lấy thân phận người từng trải nói với Liễu Duy Nhu những chuyện mà cô sắp tair qua
Đông Phương Thuật mở rông hai chân, khiến Liễu Duy Nhu nhìn rõ sự thay đổi của vật dưới đũng quần anh
Vật nam tính của anh đã sớm có phản ứng
Liễu Duy Nhu chỉ ngó rồi xấu hổ nhanh chóng chuyển ánh mắt
"Đi lại đây với tôi". Anh lại ra một chỉ thị
Liễu Duy Nhu không thể không thể không nghe theo, cô đi về phía anh
"Giúp tôi cởϊ qυầи áo". Anh muốn cô quỳ xuống dưới hai chân anh, giúp anh cởϊ qυầи áo
Ngón tay của cô không kìm được mà run rẩy, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt uất ức
Đông Phương Thuật lấy tay lau đi nước mắt của cô, nhưng không có ý thương xót. Cô là người phụ nữ anh dùng mười triệu để mua, anh có quyền đòi hỏi muốn làm gì cô thì làm
Đông Phương Thuật thấy đôi tay luống cuống của cô, anh giúp cô một tay, đem quần của mình cởi ra
Lộ ra chính là một cây gậy khổng lồ khiến cô sợ hãi, nhìn bộ dáng ngây người của cô khiến anh tức cười
"Lần này không cho em chạy trốn nữa"
Anh nhớ lần trước cô nhìn thấy anh không mặc gì, còn nhìn thấy vật tượng trưng phía dưới của anh, mà nhanh chóng chạy trốn, để anh khắc sâu ấn tượng với cô
Đây chính là người đàn ông....
Mặc dù không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, mà lần trước cô đi nhầm phòng cũng từng thấy qua, chỉ là" lúc đó" và" bây giờ" khác biệt quá lớn
Trong lòng cô vẫn còn khϊếp sợ
"Đây là chỗ mẫn cảm nhất của đàn ông, nếu người phụ nữ lấy tay hoặc dùng miệng vỗ về sẽ khiến nó rất thoải mái....". Khi nào thì anh giống như thầy giáo dạy tìиɧ ɖu͙© rồi
Lấy tay hoặc dùng miệng vỗ về.... Cô bắt đầu hoài nghi, vật to lớn như vậy, lấy tay còn thể, nhưng dùng miệng....
Đông Phương Thuật thấy bộ dạng do dự của cô, lập tức cho cô một đáp án khẳng định
"Có thể". Anh để vật to lớn ngay bên môi cô, muốn cô mở miệng ngậm vào
Hai chân anh mở rộng, cô quỳ gối ở dưới, mở miệng đem vật to lớn nhét vào
"A, trời ơi...." . Cô ngượng ngùng nếm thử mùi vị kì lạ,cả người khẽ run
Bàn tay anh đặt ở sau gáy cô, dùng sức áp nhẹ cô, muốn cô đem vật to lớn của mình ngậm vào nhiều hơn
Liễu Duy Nhu có cảm giác cái vật đó ở trong miệng mình càng trở nên to lớn
"Quá tuyệt vời....". Đông Phương Thuật mạnh mẽ hít thở, động tác của cô khiến anh thỏa mãn vô cùng
Anh ước gì cô có thể đem tất cả nó ngậm vào
Cô ngượng ngùng uốn cong lưỡi chạm vào đỉnh đầu mẫn cảm của anh, một đời lừng lẫy của anh suýt tý nữa đã bị kỷ lục ngắn ngủi ấy hủy hoại chỉ trong chốc lát
Cô gái bé nhỏ này.... Dưới bề ngoài ngây thơ chính là linh hồn của yêu nữ
Anh không thể không nhìn lại cô
"Đủ rồi". Anh cắn chặt răng buông tha lúc này, duỗi cánh tay nhấc cô lên, muốn cô vòng tay qua cổ và ngồi trên đùi anh
Bây giờ trên ghế sofa ngoại trừ anh ngồi còn có cô
Bộ ngực diễm lệ đang đặt ngay cằm anh, chỉ cần anh nghiêng về phía trước là có thể ngậm lấy
Anh không chần chừ.... Lấy lưỡi thăm dò trước, đóa hoa dưới sự cắи ʍút̼ của anh mà bắt đầu nở rộ
Anh tinh tế nhấm nháp , mà bên kia nụ hoa còn lại cũng được bàn tay anh chăm sóc
"A....". Âm thành gì vậy? Cô quả thật không dám tin, người đang kêu ra âm thanh rêи ɾỉ lại chính là mình?
Cô vốn chuẩn bị tâm lý, cho dù thế nào cũng phải cắn răng mà chịu đựng, cô tuyệt đối không thể nào chìm trong đó....
"Đừng.... Như vậy....". Cô muốn đưa tay ngăn cản anh, nhưng cánh dường như không có sức lực
"Em sẽ thích". Anh khẽ cắn nụ hoa của cô
"A...."
"Phản ứng này thật mê người"
Anh sao không hiểu suy nghĩ của cô chứ, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng làm sao anh có thể cho cô được như ý nguyện
"Trải ngiệm tìиɧ ɖu͙© hoàn toàn không có gì xấy hổ"
Bàn tay vuốt ve làn da trắng như tuyết của cô, cảm xúc mềm mại vô cùng kí©h thí©ɧ lòng bàn tay của anh
Anh tò mò, nơi u cốc thần bí chưa ai khám phá liệu có khiến người ta điên cuồng giống vậy không?
Ngón trỏ khẽ chui xuống vùng đất huyền bí, tìm kiếm đóa hoa nhạy cảm kia....
"A....". Cô khẽ kêu lên, khi anh đυ.ng chạm tới điểm nhạy cảm của cô
Tìm ra rồi
Đông Phương Thuật dùng sức khẽ xoa nụ hoa của cô, cô còn chưa từng trải qua loại cảm xúc xa lạ này, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên
"Để cho tôi vào....". Cái tay còn lại của anh tiến vào khe hở của cô
Có rồi, anh đã cảm thấy có chút ẩm ướt
Anh cho ngón tay vào
Cảm giác có một thứ lạ đang đi vào, cả người cô bỗng chốc cứng đờ
"Nào, thả lỏng....."
Liễu Duy Nhu dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh
Trong mắt cô tràn ngập hoang mang không biết làm sao
Cô tưởng rằng dùng mười triệu để mua, anh ta sẽ rất hung hăng, nhưng lại không có, anh mặc dù rất bá đạo, rất đáng ghét, nhưng lúc này cô không ngờ anh lại dịu dàng như vậy
Anh dùng tay đẩy khe hở ướŧ áŧ của cô, đem phái nam mạnh mẽ ở ngay lối vào
Nhân lúc cô vẫn chưa có nhận ra, thì nhanh chóng xông vào phá rách tấm màng mỏng, xuyên vào trong
Cô đau đến mức liên tiếp hít không khí khóe mắt rưng rưng,
"Đau.... Đi ra ngoài. Anh đi ra ngoài đi". Cô nắm chạy tay, đánh vào vai anh
"Đừng cử động, ngoan, đừng cử động sẽ nhanh không đau....". Anh nắm chặt vòng eo thon thả của cô, cây gậy vẫn đang ở trong cô
Liễu Duy Nhu khóc , anh chưa bao giờ bị nước mắt của phụ nữ khống chế, nhưng bây giờ anh rất muốn hôn cô, an ủi cô
Đông Phương Thuật cảm thấy mình có thể bị mê hoặc rồi, chuyện này thật sự không phải chuyện tốt