Bộ trưởng Mã cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, bất chấp ở đây đang bị quay phim lại, cái miệng to bắt đầu gặm cắn bừa bãi trên cơ thể cô gái trẻ, hai tay cũng dùng sức nắm lấy cặp ngực mềm mại, sau đó lại dùng sức kéo bỏ cái vật làm bằng đăng – ten màu đen còn trên người cô.
Cô gái cũng hứng tình bắt đầu phối hợp, không ngừng hôn bộ trưởng Mã, đôi tay ngọc thon dài vuốt ve tấm lưng béo tốt của hắn.
Dương Thần nhìn hai người này tập trung như thế, trong lòng cũng có lửa đốt, tuy vậy cũng không thể điên cuồng cùng vào cuộc. Người đẹp trước mắt cũng có thể xem là mỹ nữ, nhưng so với những người phụ nữ bên cạnh mình còn kém xa, huống chi hắn cũng không phải người tùy tiện.
- Bộ trưởng Mã, không nên lãng phí đạo cụ đã mang đến, mấy thứ đồ này cũng không rẻ, không nên lãng phí…
Dương Thần cười bí hiểm nói.
Bộ trưởng Mã nhấc đầu ra khỏi bộ ngực chật chội của cô gái kia, mặt đỏ rực, trong mắt đầy lửa, không để ý vẻ mặt tươi cười không tốt đẹp gì của Dương Thần, nhanh chóng lấy ra mấy món đồ chơi trong ngăn kéo, cũng không quản là cái gì, bắt đầu cùng cô gái kia dùng.
- Ôi… ôi…
Cô gái trước kia đã từng được dùng qua, nhưng lần này lại vô cùng kịch liệt, không ngăn được nước mắt chảy ròng, nhưng cũng không ngăn cản mà lại phối hợp hết sức với bộ trưởng Mã điên cuồng hành động, cái tiếng nức nở kia cũng trở nên vô cùng kỳ quái, quyến rũ.
Phần tiếp theo của “cuộc chiến” ngày càng kịch liệt, khi bộ trưởng Mã vào phần chính của vở kịch, bắt đầu dốc sức chinh phạt ngang dọc trên người cô gái, đã hơn nửa tiếng đồng hồ. Màn kịch dạo đầu hai người đã diễn đầy đủ, trên chiếc giường đơn tràn ngập dấu vết của hai người điên cuồng, vị tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Dương Thần cũng đã xem rất hứng khởi, còn không ngừng đề nghị:
- Bộ trưởng Mã, đừng chỉ làm một động tác, thay đổi vị trí hiệu quả quay phim sẽ tốt hơn đó!
Trong chốt lát, phòng khách đã thật sự biết thành một phòng quay phim.
Dương Thần ngoài chỉ đạo động tác, thỉnh thoảng còn lấy máy ảnh chụp lại vài tấm ảnh đặc sắc, góc chụp cũng không ngừng thay đổi, không ngừng ấn nút chụp, so với lúc làm việc trên công ty hắn “chuyên nghiệp” hơn nhiều.
Đáng tiếc bộ trưởng Mã trình độ tác chiến thực tế so với khả năng diễn trò còn quá chênh lệch, chưa quá năm, sáu phút, bộ trưởng Mã liền rút vũ khí ngã nằm úp sấp lên tấm lưng trắng bóng của cô gái, thở hổn hển như chó Nhật, khó mà nhúc nhích nổi.
Cô gái không được thỏa mãn, vặn vẹo cái mông to muốn chấm dứt màn diễn này.
Bộ trưởng Mã hàm hồ mắng một tiếng, cũng không biết đang mắng cô gái cái gì, rồi cầm vài cái dụng cụ kì quái lên, làm một động tác khiến chô cô gái kia lên đến đỉnh.
Đợi hai người đều dừng lại mới ý thức được đã làm những gì, nhìn thấy Dương Thần hài lòng lấy ra tấm thẻ nhớ SD trong máy, họ không dấu được vẻ tuyệt vọng.
- Anh… anh sẽ giữ lời hứa không truyền việc này ra ngoài chứ?
Bộ trưởng Mã cẩn thận hỏi, lấy tay che miệng, giọng rất nhỏ.
- Chỉ cần ông ngoan ngoãn một chút, tôi nhất định không rảnh để chơi với ông.
Bộ trưởng Mã nhẹ nhàng thở ra, nhưng để yên tâm hơn nói thêm:
- Lần sau có cơ hội nhất định tôi sẽ đề bạt anh với phòng nhân sự và các cấp cao, để anh sớm thăng chức.
Dương Thần cười nói:
- Những thứ đó không quan trọng, nhưng tôi nghĩ tốt nhất ông nên mang người phụ nữ của ông mau rời khỏi đây, tôi không muốn gặp lại ông. Cả đống thiết bị này ông cũng cầm về đi.
Bộ trưởng Mã lập tức run rẩy, vơ vội nắm quần áo bị ném dưới đất mặc vào, đồng thời giục cô gái đang nằm mềm nhũn trên giường cũng mặc quần áo.
Đợi hai người họ khoác túi lên, mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi cửa giống như chạy thoát thân, Dương Thần không quên nhắc nhở:
- Để tiền thuê phòng lại, một chút tôi đi trả phòng.
Bộ trưởng Mã lảo đảo, vội vàng rút ra mấy tờ tiền lớn đặt lên giường, mới gượng cười cùng cô gái kia đẩy cửa chạy ra, dường như không muốn ở lại thêm một giây nào.
Hai người vừa mới đi khỏi, Dương Thần thu dọn đơn giản mấy đồ vật trong phòng mới ngồi xuống đầu giường nơi Lưu Minh Ngọc đang ngủ, khẽ cười nói:
- Minh Ngọc tỷ, chị đừng giả bộ ngủ nữa, mặt đã đỏ thế này rồi, ai không biết lại tưởng chị sốt cao.
Lưu Minh Ngọc chậm rãi mở mắt ra, vì thẹn thùng nên hàng mi có chút run rẩy, một khuôn mặt hiền lành, vô cùng xinh đẹp, khiến người khác bị hấp dẫn không thương tiếc.
Cô chậm rãi bò dậy, cả người bủn rủn không còn sức lực tựa đầu vào thành giường, ngượng ngùng nhìn Dương Thần, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
- Anh sớm đã biết tôi tỉnh rồi?
- Cảnh lúc nãy chắc chắn không thích hợp để tỉnh lại, cho nên tôi bắt bọn họ làm nhanh lên, sợ làm chị bị nghẹn mất.
Dương Thần trả lời chi tiết.
Lưu Minh Ngọc cắn cắn đôi môi như cánh hoa, thản nhiên cười:
- Anh thật đúng là người xấu, bọn họ sắp bị anh đùa cho đến chết rồi, giống như gϊếŧ heo vậy.
- Tôi không chơi bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ cách chơi lại chị, tôi nghĩ chị sẽ không vô tư đến mức quên mình vì người khác chứ?
- Gì mà quên mình vì người khác… đừng nói linh tinh!
Lưu Minh Ngọc hờn dỗi lườm Dương Thần một cái, nói:
- Nhưng vẫn phải cảm ơn anh, tôi đã chịu chấp nhận số phận rồi, không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện.
Đối với Lưu Minh Ngọc mà nói, tất cả những việc trước mắt thay đổi quá đột nhiên, Dương Thần xuất hiện giống như đem cô từ đáy vực sâu kéo lên thiên đường, nếu không phải tôi luyện trên thương trường mấy năm nay, cô đã sớm không kìm nổi mà khóc lớn. Nhưng không nghi ngờ gì nữa, lòng cảm kích của cô đối với Dương Thần càng sâu đậm hơn.
Dương Thần nhún vai:
- Không có gì, nhưng tôi rất tò mò, Lưu Minh Ngọc, chị có cảm tưởng gì với cảnh quay lúc nãy?
Nhìn Dương Thần lộ vẻ mặt quái dị, Lưu Minh Ngọc chỉ thấy tim đập thình thịch, có chút cảm giác kỳ lạ, cúi thấp đầu xuống, vuốt vuốt mái tóc dài còn rối:
- Tôi chỉ nhìn một chút, không biết gì cả.
- Nhưng tôi nhớ rõ, bọn họ bắt đầu hôn nhau không lâu, chị còn mở mắt ra, Minh Ngọc tỷ lẽ nào đã quên rồi?
Lưu Minh Ngọc rốt cuộc không chịu nổi cái đề tài ám muội này, chồm người lên hai tay đập vào sau lưng Dương Thần mấy cái, nhưng má lúm đồng tiền ửng đỏ nói:
- Đúng vậy! Tôi nhìn rồi! Nhìn rồi thì đã sao, không phải là đồ lưu manh là anh hại tôi sao!
- Minh Ngọc tỷ, chị phải làm rõ, người hại chị là bộ trưởng Mã, tôi chỉ là đặc biệt quan tâm đến cứu chị thôi.
Dương Thần ra vẻ chính nghĩa nói.
- Biết rõ tôi đã tỉnh còn bắt bọn họ làm… làm mấy chuyện hạ lưu, chắc chắn anh có ý đồ xấu!
Lưu Minh Ngọc oán trách, nhưng lập tức đôi mắt đẹp đảo một cái, hỏi:
- Dù sao anh cũng kết hôn rồi, thật là không đàng hoàng, không phải anh và bà xã cũng chơi như vậy chứ?
Dương Thần nghẹn lời, nghĩ đến việc cùng Lâm Nhược Khê chơi mấy trò chơi kí©h thí©ɧ này, bỗng rùng mình, vậy không phải là đem cắt tiểu huynh đệ của chính mình đi sao? Cuối cùng xấu hổ cười khổ vài tiếng:
- Chuyện này đừng nói nữa, chị Minh Ngọc, chị thu dọn đi, chúng ta nên về công ty thôi.
Lưu Minh Ngọc cũng không tiếp tục nữa, cau mày, gật đầu nói:
- Chỗ này mùi kinh quá, chúng ta mau đi thôi.
Lúc hai người đi ra từ khách sạn Lưu Vân… đã là lúc ăn trưa, Lưu Minh Ngọc tuy có phần kinh sợ, nhưng cũng có phần vui mừng, cô nhìn đồng hồ do dự nói với Dương Thần:
- Dương Thần, tôi phải cảm ơn anh, tôi mời anh ăn trưa, thế nào?
- Đương nhiên là được, nhưng mà tôi ăn nhiều lắm, chị Minh Ngọc có măng đủ tiền không?
Lưu Minh Ngọc thấy Dương Thần đồng ý, vui mừng lườm hắn một cái nói:
- Anh cứ ăn no, ăn ngon là được.