Hải Diêu bưng mặt, trước mắt dần dần mơ hồ, cô liều mạng không để nước mắt chảy ra, nhưng không thể.
"Là cô ép tôi thôi, ban đầu tôi cũng không muốn làm đến mức này." Lục Thế Quân thấy nước mắt trên mặt Hải Diêu, bàn tay không để ý mà nắm chặt lại, trái tim hơi đau nhói: "Về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô cũng đã thấy rồi, Nhã Như đã sinh cho tôi một cô con gái, ba năm này Nhã Như một mình nuôi con rất cực khổ, tôi phải có trách nhiệm với hai mẹ con..."
"Anh không cần nói nhảm nữa." Hải Diêu lau nước mắt, kiên định nói: " Lục Thế Quân, tôi đồng ý ly hôn."
Hải Diêu nói không chút do dự, đôi mắt sáng chói, giống như có nhìn thấu tâm tư của anh ta, Lục Thế Quân lại không tự chủ quay mặt qua chỗ khác, trong lòng không nói ra được là tư vị gì nữa.
Lẽ ra phải vui sướиɠ, nhưng không biết tại sao hết lần này tới lần khác lại thấy rất nặng nề, chuyện này vốn là do anh ta bắt đầu, nên cho dù là kết thúc, cũng phải do anh ta làm chủ!
Nhưng Hải Diêu quyết tuyệt không chút do dự, làm anh ta cảm thấy rất không thoải mái.
Lục Thế Quân vừa định mở miệng, thì Lục gia quản gia vội vàng chạy vào: "Cậu chủ, thầy thuốc Triệu tới rồi, người phái đến bệnh viện thành phố cũng đã truyền tin tức trở về."
"Nói thế nào!" Lục phu nhân vội vàng đi ra hỏi, xảy ra chuyện lớn như vậy, bà không thể ngồi yên không để ý đến.
Quản gia khó xử nhìn Đông Hải Diêu một cái, trong lòng thì thở dài, thật sự là quá đáng tiếc, một người tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
"Đúng như cô Đường Yên đã nói."
"Không thể nào!" Mắt Hải Diêu đỏ lên: "Ai chẳng biết có tiền thì có thể xui khiến cả ma quỷ, nhấ định là có người thiết kế để hãm hại tôi!"
Trình Nhã Như lôi kéo ống tay áo Lục Thế Quân nhẹ nhàng nói: "Thế Quân, Diêu Diêu có oan uổng hay không, thì để thầy thuốc Triệu vào kiểm tra chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Thầy thuốc Triệu là một vị thầy thuốc đức cao vọng trọng về trung y, y thuật y đức tiếng lành đồn xa, những năm này qua lại với Lục gia rất thân thiết.
"Vậy để thầy thuốc Triệu vào bắt mạch đi!" Lục phu nhân nói ngay.
Một lát sau, thầy thuốc Triệu vuốt vuốt râu nhẹ nhàng lắc đầu khép hòm thuốc lại: "Cô Hải Diêu đúng là không có bầu, do dạ dày bị lạnh, nên mới có hiện tượng nôn mửa thôi..."
Hải Diêu nghe xong lời này, thì toàn thân rét run, hai chân mềm nhũn ngã xuống, Thịnh Hạ vội vàng đỡ Hải Diêu lên, Hải Diêu trừng Yên Yên, bị dao đâm vào tim, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Diêu Diêu... Không ngờ, cô lại biến thành loại người như vậy..." Trình Nhã Như giả vờ đau lòng, lắc đầu thở dài liên tục.