Sáng sớm nó thức dậy hơi muộn Phương đã đi làm từ trước, còn chuẩn bị bữa sáng cho nó và để cho nó bộ đồ đi làm, còn ghi giấy note cho nó :
" Mày ăn sáng đi rồi lấy đồ tao mà mặc đi, bây giờ mà về nhà thế nào cũng bị mụ ta mắng cho coi, mày đi ra ngoài nhớ khóa cửa dùm tao nhe"
Nó cười rồi đi vào nhà tắm, chiếc điện thoại của nó thì reo in ỏi , nó từ nhà tắm chạy vôi ra nghe máy, thấy là số của anh gọi đến, nó mới mở máy là đã nghe tiếng quát của anh:
" Em đang ở đâu?"
Anh quát lớn làm nó hết hồn : " Tôi đang ở nhà chứ đâu"
Anh bắt đầu tức điên anh đã đợi nó nữa tiếng đồng hồ, rồi vào ấn chuông cửa nhà nó, thì mẹ kế nói nó không có ở nhà, nó đi từ hôm qua chưa về. Anh rất lo lắng, rõ ràng anh đã chở nó về nhà, sao bây giờ nó lại không có ở nhà, anh gọi mãi mà nó vẫn không nghe máy , bây giờ nó lại nói dối anh, nên anh rất bực:
" Vậy sao? sao tôi đứng trước cổng nhà em nữa tiếng mà em không ra, nhấn chuông thì Mẹ em nói em không ở nhà, Trần Khánh LInh em đang đùa với tôi đó à?"
Nghe giọng anh đầy tức giận nó cũng thấy có lỗi, tại nó kêu anh tới mà nên nó liền xuống nước dỗ anh:
" Tôi xin lỗi, tôi thật sự đang ở nhà thiệt nhưng mà là nhà bạn tôi, thôi anh đến công ty trước đi nha, tôi tự đến công ty được rồi"
Anh nhìn đồng hồ rồi nói : " Giờ là sau giờ năm mươi, mười phút sau em phải có mặt ở công ty cho tôi"
Nó kinh ngạc : " Gì chứ? Mười phút? từ đây lội bộ đến công ty cũng gần nữa tiếng, anh cho tôi mười phút sao kịp, có chạy cũng không kịp nữa là"
Anh cáu gắt nói : " Em không biết kêu xe à?"
Nó kiên nhẫn giải thích : " Thưa Tổng Giám Đốc ở đây là khu tồi tàn chẳng có lấy một chiếc xe ôm nào hết, anh muốn trúc giận thì cũng phải để tôi sống xót anh mới hành được chứ, tôi mà chạy tới công ty chỉ mười phút là xỉu tại chổ cho anh coi, tới đó anh còn phải hốt xác tôi nữa"
Anh bực mình hỏi nó : " Em đang ở đâu?"
Nó hậm hực đáp : " Anh hỏi làm gì, chổ này không hợp với anh đâu"
Anh giằng giọng hỏi lại : " Tôi hỏi chổ đó là ở đâu?"
Thấy anh có vẻ rất bực nên nó cũng không dám ương ngạng nữa : " Ở khu xóm Mối"
Anh lên xe đóng mạnh cửa xe rồi lao vυ"t đi, nó thì tranh thủ ăn sáng rồi chạy nhanh đi làm, nó mới đi ra tới đầu hẻm thì thấy một chiếc xe bóng loáng lao tới nó nhìn kỹ xem là ai thì ngạc nhiên khi thấy người ngồi trong xe là anh, anh mở kính xe, rồi bảo nó lên xe, nó vẫn còn đứng đơ người liền bị anh quát:
" Còn không lên xe"
Nó vội chạy lại kéo cửa xe rồi ngồi xuống, anh nhấn ga lao vυ"t đi, nó thấy gương mặt của anh như đang muốn gϊếŧ người nên nó sợ không dám nói lời nào, ngoan ngoãn để anh chở đến công ty.
Xe dừng lại trước cổng công ty , nó liền phóng xuống xe, cám ơn anh một tiếng rồi chạy nhanh vào công ty. Việc nó mới vào có một tuần mà từ nhân viên thành thư ký của Tổng Giám Đốc , làm mọi người trong công ty bàn tán không ít, họ nói nó đi quyến rủ trưởng phòng đề bạc, còn ăn nằm với Tổng Giám Đốc,....
Anh sắp xếp cho nó ở cùng phòng với anh để tiện trong công việc, nó thì phụ anh phần sắp xếp dự án và kiểm tra tiến độ của kế hoạch, còn các thiết kế dự án thì anh sẽ là người trực tiếp xét duyệt , năng lực của nó rất tốt, lại có nhiều ý tưởng, nên anh cũng an tâm giao cho nó toàn quyền phụ trách.
Còn thư ký Hoàng thì lo về lịch trình và sắp xếp những chuyện lớn nhỏ của anh, phụ trách việc ngoại giao của anh, nên không có gì cản trở nếu anh có tới hai thư ký.
Công ty vừa mới cho ra sản phẩm mới, nên đang tìm chương trình quảng cáo nên anh đã cho các phòng thi tài với nhau , nếu ý tưởng của phòng nào khả thi, bán được nhiều sản phẩm thì phòng dó sẽ được hưởng mười phần trăm hoa hồng trong đợt bán lần này.
Vậy là các phòng ban ra sức tìm kiếm ý tưởng cho việc quảng cáo sản phẩm , để ngày mai trình bày trước cuộc họp.
Lịch trình hôm nay của anh rất dày đặc, tám giờ có cuộc hẹn với đối tác, chín giờ thì phải xuống công trình, mười giờ lại đi gặp nhà đầu tư, chiều một giờ lại có cuộc họp, hai giờ anh lại phải bay sang Mỹ , nói chung là lịch làm việc của anh chặt kính.
Anh đi ra ngoài chỉ đem theo thư ký Hoàng theo còn nó thì ở lại công ty giúp anh giải quyết mấy công việc lặt vặt và xem mấy cái ý tưởng của các phòng ban rồi báo lại cho anh. Thời gian trôi thật nhanh mới đó mà đã hết một ngày, tranh thủ lúc nghỉ trưa nó chạy ra Cục cảnh sát báo án vụ giấy tờ nhà.
Nó nghi ngờ mẹ kế nó câu kết với người ngoài hãm hại nó, còn hối lộ cảnh sát nên xin cảnh sát theo dõi Mẹ kế , nhưng cảnh sát không tin nó, nhưng nó cứ xin mãi mà mấy người kia cứ để ngoài tai, còn nó nói cứ về trước chuyện này họ sẽ từ từ kiểm tra, nó nói rât nhiều nhưng chẳng ai để ý đến nó, nó dai đến nổi những người cảnh sát ở đó bực bội lôi nó ra ngoài luôn. Nhưng trong lúc đẩy nó ra ngoài thì tình cờ Cảnh sát trưởng cũng vừa đến, thấy nó bị đẩy ra ngoài nên đã đi lại hỏi :
" Các người làm gì vậy?"
Thấy sếp đến, những người cảnh sát kia liền cung kính chào hỏi, Cảnh sát trưởng quay qua nhìn nó rồi quay lại trách đám cảnh sát kia :
" Các người thân là cán bộ Nhà nước mà đối xử với người dân thế này à? "
Một tên cảnh sát đứng ra nói :
" Thưa sếp, là cô gái này làm loạn trước , nên tôi mới mời cô ấy ra ngoài thôi ạ?"
Nó liền ấm ức nói : " Tôi không có làm loạn, tôi chỉ xin các anh điều tra lại vụ án của tôi mà thôi, tôi nghi ngờ Mẹ kế của tôi đã câu kết với người ngoài và hối lỗi công an phường để họ vu oan cho tôi"
Tên Cảnh sát trưởng kêu nó đi vào phòng hắn nói chuyện : " Cô đi theo tôi"
Tên Cảnh sát trưởng bước vào phòng,nó cũng đi theo sau, anh ta ngồi xuống ghế rồi kêu nó ngồi ở ghế đối diện , rồi bảo nó kể lại hết tất cả mọi chuyện cho anh ta nghe, Nó liền kể lại tường tận sự việc cho vị Cảnh sát kia nghe, anh ta ngồi yên một lúc rồi lên tiếng:
" Được rồi, tôi sẽ người theo dõi bọn họ , bây giờ cô cho tôi một ít tư liệu về cô để tôi làm hồ sơ"
" Tôi tên Trần Khánh Linh, cha là Trần Khánh Thiên, mẹ là Hồ Ngọc Mỹ , vv......."
Nghe nó đọc lý lịch anh ta có chút hoài nghi nên liền hỏi lại tên cha mẹ nó và địa chỉ nhà, sau khi biết được thông tin anh ta bất ngờ nhìn nó chân chân, anh ta nghỉ thầm không lẽ cô bé này chính là con gái của người phụ nữ kia, cảm giác nghi ngờ về thân phận của nó rất cao, nên anh ta đã cố ý hỏi về mẹ nó :
" Mẹ cô có phải chết vì tai nạn giao thông không?"
Nó hơi bất ngờ nên hỏi lại : " Sao anh biết chứ? không lẽ anh biết mẹ tôi sao?"
Tên cảnh sát Trường đã biết được sự thật, nên chỉ cười rồi nói : " Vì tôi là cảnh sát mà, được rồi, giờ cô có thể về, khi nào cần tôi sẽ gọi cho cô"
Nó cúi đầu cám ơn cảnh sát Trưởng rồi bước ra ngoài : " Vậy cám ơn anh nhiều nhé, tôi xin phép"
Nó vừa bước ra ngoài, anh ta liền tra thông tin của nó trên kho dữ liệu , anh ta cười nhẹ :
" Tốt lắm, lần này mình sẽ đòi tên Hoàng Khánh Phong đó cả vốn lẫn lời, tại hắn mà cuộc sống của mình như địa ngục, Hoàng Khánh PHong mày chuẩn bị đi, cuộc sống huy hoàng của mày sắp kết thúc rồi"
Thật ra vị cảnh sát trưởng này chính là người con trai của tài xê nhà anh, năm đó vì nhận tội thay anh, mà cha của cảnh sát trưởng đã phải ngồi tù, giờ gặp được nó, thế là anh ta đã vạch ra kế hoạch để trả thù anh.
=======
Nó định ăn cơm trưa xong thì về công ty, nhưng đúng lúc đó điện thoại nó lại reo lên, là một số lạ gọi đến, nó do dự một chút rồi nghe máy:
" Alo"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười điểu gã nói :
" Mày muốn cứu con bạn của mày thì đến ngôi nhà hoang hẻm A, nhanh lên bọn tao không có nhiều thời giam cho mày đâu"
Nó lo lắng hỏi : " Bọn mày muốn gì ? tao nói cho mà biết nếu bọn mày dám đυ.ng một sợi tóc của Nhã Phương tao không tha cho bọn mày đâu"
Người đàn ông cười lạnh : " Cũng mạnh miệng lắm, một tiếng nữa mày không đem năm mươi triệu đến thì con bạn của mày sẽ khó sống đó"
Nó vì trấn an người đàn ông kia mà khẳng khái hứa với hắn : " Được rồi, tao sẽ đem tiền đến,bọn mày không được làm tổn thương đến bạn tao, nếu không ta liều mạng với bọn mày đó"
"Yên tâm đi không nhận được tiền tao sẽ không làm gì nó đâu".
Tên bắt cóc tắt máy, nó không biết đào đâu ra năm mươi triệu để đưa cho bọn kia, thế là nó liền chạy về nhà, lấy hết tư trang vòng vàng của nó đem đi bán, nhưng vẫn chưa đủ năm mươi triệu, nên nó đem con xe của mình đi bán luôn. sau khi gôm đủ số tiền, nó liền nhanh chân đem đến chổ hẹn để cứu con Phương. nó chạy đến căn nhà hoang ở ngoài thành phố, thấy nó đứng trước cửa, bọn du côn nhìn nó cười tà:
" Mày đến rồi à? đúng là rất đúng giờ đó"
Nó nhìn xung quanh tìm kiếm con Phương, ,nó thấy con Phương đang bị trói ở góc cột liền tức giận quát : " Thả nó ra"
Tên đại ca từ trong bước ra nhìn nói hỏi : " Tiền đâu?"
Nó đưa túi tiền cho tên Đại ca, hắn mở ra kiểm tra đủ số tiền sau đó tên Đại ca liền gật đầu ra hiệu cho bọn đàn em thả người, sau đó hắn đi lại vỗ vai nó :
" Cô em giữ lời thật đó, bọn mày cởi trói cho con bé kia đi"
Đám đàn em liền cởi trói thả con Phương ra, hắn nhìn nó mà nói : " Cô em gan lắm, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, nhưng tôi nhắc cô em kêu bạn của cô em đừng có nhúng mũi vào chuyện của người khác, nếu không cô em sẽ phiền phức thật đó, đi thôi"
Tên đại ca cùng bọn đàn em lên xe phóng đi, nó liền chạy lại chổ con Phương, cẩn thận đỡ con Phương: " Mày không sao chứ? bọn nó có làm gì mày không?"
" Tao không sao"
Nó nhìn Phương đầy trách móc : " Sao mày lại dính vào bọn nó hả?"
Phương có chút khó xử, nên liền nói thật với nó : " Là bọn con Dung , nó kiếm chuyện với bọn chúng rồi đổ hết cho tao"
Nó nghe con Phương nói mà người tức rang hết: " Sao mày hiền dữ vậy , mày thiệt là tao đã nói rồi, mày cứ mắng lại bọn nó đi, mày cứ yên lặng bởi vậy bọn nó mới ăn hϊếp mày hoài đó"
Phương ấp úng : " Tao...... mày biết tính tao đó , tao sao dám cải lại nó"
Nó rất tức Phương, từ nhỏ đến giờ Phương cứ như thế, yếu ớt, hiền lành nên cứ bị đám bạn ức hϊếp : " Mày cứ vậy không, hông lẽ mày để tụi nó bắt nạt mày hoài vậy à?"
Con Phương : " Tao....."
Nó thấy con bạn nó nhát quá nên nó quyết định sẽ đứng ra thay mặt con Phương đi dạy dỗ lại đám người kia: " Được rồi, mày không dám thì để tao, phải đập cho bọn nó một trận nhớ đời, để bọn nó không dám ức hϊếp mày nữa"
Phương sợ nó lại gây chuyện nên ngăn nó : " Thôi mày càng gây với nó thì càng tội cho tao mà thôi, mày đi rồi bọn nó lại đánh tao"
Nó thấy con Phương mà thêm tức :
" Từ ngày mai mày không cần phải bán ở đó nữa , tao vừa xin được việc cho mày rồi, còn chuyện hôm nay tao không bỏ qua cho đám con Dung đâu, mà bọn nó làm gì đám du côn kia mà bọn chúng đòi tới năm mươi triệu vậy?"
Phương lí nhí kể : " Bọn nó làm bể đồ trong quán của bọn chúng, còn làm cháy một khu nhỏ của nhà bọn chúng nữa"
Nó nghe xong liền hiểu nguyên cớ: " Thảo nào bọn kia lại đòi tao năm mươi triệu, lần này không đòi cả vốn lẫn lời tao không lấy họ Trần, mày ở nhà đi để tao đi một mình được rồi, có mày tao càng mệt thêm"
Phương dù nhát gan nhưng cũng không thể bỏ nó đi một mình được : " Thôi có đi thì đi hai đứa, nếu mày có gì còn có tao kêu người đến giúp"
Nó cạn lời với cô bạn này rồi nên lắc đầu nói : " Vậy tùy mày , mày muốn đi thì đi"