Lúc này anh mới đi lại ôm nó vào lòng, anh thật sự không thể ngờ được, cô vợ nhỏ này của anh lại ngu ngốc đến mức như vậy, anh giọng ấm áp nói cùng nó :
" Vợ à! anh biết phải nói với em bao nhiêu lần nữa hả? người anh yêu là Trần Khánh Linh, một cô nhóc ngang ngược, chứ không phải Lâm Nhã Trúc, em còn nhớ năm em mười tuổi đã gặp một cậu nhóc đang ngồi trong công viên một mình không? cậu nhóc mặc bộ đồ vest ngồi một mình yên lặng trong khi các bạn khác đang vui đùa không? "
Nó hình như nhớ lại, lúc nhỏ đã từng gặp một cậu nhóc ở công viên,nhưng sao anh lại biết chứ, không lẻ đứa bé đó là anh, nó liền hiếu kỳ hỏi :
" Sao anh biết? không lẽ cậu nhóc đó là anh?"
Anh cười rồi kéo nó ngồi lên chân, vòng tay ôm lấy nó :
" Ừ, cũng chính vì lần gặp đó mà đã dẫn đến sự cố như ngày hôm nay, hình ảnh một cô nhóc mặc chiếc váy hồng kiên nhẫn ngồi an ủi anh, kể chuyện cho anh nghe, cho dù anh không quan tâm, nhưng cô bé vẫn cứ nói mãi, đến nổi anh cảm thấy phiền phức, còn dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn cô bé nữa, nhưng cô nhóc đó rất lì, dỡ đủ trò để chọc anh cười, nhưng cô nhóc đó đâu biết rằng chính sự ngây ngô, ngốc nghếch đó đã làm một tảng băng lạnh kia thấy vui vẻ, không phải vì cô bé làm đủ trò để chọc cười, mà cậu nhóc đó cười vì trên đời này còn có một cô nhóc ngốc đến vậy"
Nó tức giận đánh anh:
" Em có lòng tốt giúp anh vui lên vậy àm còn nói em ngốc nữa à?"
Anh cười ôm chặt lấy nó : " Ừ nhưng em ngốc rất đáng yêu, cũng chính vì vậy mà anh đã thích em, khi anh gặp Nhã Trúc anh cứ tưởng cô ấy là đứa bé năm đó, nên bọn anh đã bắt đầu, cho đến khi anh đọc được quyển nhật ký của chị em, thì anh mới biết, là anh đã ngộ nhận, anh đã nhận nhầm Nhã Trúc là em , cũng chính vì sự lầm lẫn đó mà em phải sống khổ sở từ nhỏ, Khánh Linh anh xin lỗi, tất cả cũng do anh mà ra, nếu anh tỉnh táo hơn khi quyết định đến với Nhã Trúc thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế, em không cần sống cực khổ và hôn lễ của chúng ta cũng không cần phải hủy bỏ. Khánh Linh người anh yêu thật sự là em, nếu có ngộ nhận thì anh đã nhận nhầm Nhã Trúc là em, vì vậy em đừng bao giờ nghĩ em là người thay thế chị nữa , được không?"
Nghe anh kể mà nước mắt nó cứ rơi, thì ra anh chính là cậu nhóc năm đó, người anh yêu cũng chính là nó, vậy mà bấy lâu nay nó lại đau buồn vì anh thích nó, rõ ràng là anh đã nói rõ với nó, vậy mà nó cứ suy nghỉ lung tung, làm mất một khoảng thời gian hoan phí, nó thật sự quá ngốc đi mà, nó khóc rồi ôm trầm lấy anh:
" Khánh Phong, em xin lỗi, em đã không chịu nghe anh, làm chúng ta mất một khoảng thời gian, em xin lỗi"
Anh chỉ cười ôm nó chặt hơn giọng ấm áp nói :
" Đồ ngốc à, em không có lỗi, do anh đã không nói cho em nghe sớm hơn, nhưng giờ không còn quan trọng nữa rồi"
Anh buông nó ra đối mặt với nó nói : " Lần này em trốn không thoát rồi"
Nó cười rồi nhéo mũi anh đáp: " Em đầu hàng trước anh rồi"
Sau đó nó chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, hai năm trước anh và Nhã Linh đã đám cưới rồi, vầy thì nó và anh nếu đến với nhau không phải nó sẽ là tiểu tam sao, nên nó lo lắng nói :
" Khánh Phong, vậy thì còn Nhã Linh, hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, vậy em với anh .... em không muốn làm tiểu tam xen ngang đâu"
Anh cười cốc nhẹ lên đầu nó :
" Vợ ngốc à, tuy hai năm trước em cố ý đánh tráo cô dâu, nhưng anh vẫn nhận ra được, nên hôn lễ năm đó sớm đã bị anh hủy rồi, nếu anh thật sự chấp nhận hôn sự đó, thì hai năm qua đã không điên cuồng tìm em, vị trí bà Hoàng chỉ có một mình em mà thôi, ngốc à"
Nó cười hạnh phúc rồi hôn nhe lên môi anh " Cám ơn anh, Khánh Phong"
========
Một tuần sau,
Hôm nay là hôn lễ của nó, người ta trong đời chỉ cưới một lần với một người đàn ông, còn nó thì cưới tới ba lần cùng một người đàn ông, lần này để tránh cho nó chạy, anh đã phi thẳng sang phòng cô dâu, sửa soạn trang điểm,thay quần áo anh đều làm bên phòng cô dâu hết, dù cho nó và hai người mẹ có ngăn cản, xua đuổi thế nào thì anh vẫn ở lỳ không đi.
" Anh không đi đâu hết, anh phải ở lại đây , phòng em lại biến mất như hai lần trước"
Nó và hai bà mẹ chỉ biết cười khổ :
" Em biết rồi, em sẽ không chạy như hai lần trước nữa đâu, anh ra ngoài đi"
Anh bày ra cái mặt làm nũng với nó :
" Anh không tin được em, anh phải tận mắt thấy em bước ra cùng anh, anh mới chiu"
Nó quay sang nhìn hai người mẹ nói :
" Hai mẹ ra ngoài một lát nhé,con có chuyện muốn nói riêng với Khánh Phong"
Hai người mẹ hiểu ý liền cười rồi rời đi : " Ừ vậy hai đứa nói chuyện đi, hai mẹ ra đón khách đây"
Hai bà mẹ cười bước ra, nó đi lại khóa cửa lại, quay lại phía anh nhéo mũi anh nói :
" Anh đó, làm y như con nít vậy, bộ sợ em chạy mất à?"
Anh ôm lấy eo nó gật đầu, nó choàng tay qua cổ anh hôn nhẹ lên môi anh :
" Chồng em đẹp trai thế này, sao em nở bỏ được chứ"
Anh cố ý trêu chọc nó nên liền phản đáp :
" Vậy sao hai lần trước em lại để ông chồng đẹp trai này ở lại còn em thì đi mất dạng"
Nó chu môi nói : " Do em quá ngốc ấy mà, từ giờ em quyết định sẽ bám dính lấy anh không cho cô nào lãng dãn trước mặt anh hết"
Anh cười đắc ý : " Ừ"
Nó buôn anh ra mặt nghiêm túc bảo : " Anh đi thay đồ đi sắp đến giờ rồi, anh yên tâm em tự nguyện ra đầu thú thì sẽ không trốn đâu"
Anh tỏ vẻ mặt nghi ngờ nhìn nó : " Cho anh cái gì đó làm tin đi"
Nó liền ôm anh sao đó hôn môi anh, anh cười đắc ý, liền chủ động hôn nó sâu hơn, nó bị anh hôn đến không thể thở được anh mới buông nó ra " Vậy được rồi chứ, ông chồng đa nghi của em"
Anh hôn lên môi nó rồi bảo " Chưa đủ" nó đỏ mặt đánh vào ngực anh :
" Anh thật là, mau đi thay đồ đi"
Nó liền đuổi anh ra khỏi phòng, anh thì cứ cười trêu chọc nó, rồi cũng chịu về phòng thay đồ, vì hai lần trước nó đã cho anh leo cây, nên lần này anh muốn phá lại nó thôi.
Hôn lễ của hai người được tổ chức rất lớn rất sang trọng, nghi thức cũng rờm rà phức tạp , khi lễ xong đám bạn của anh lôi anh truốt rượu, uống rất nhiều, nó cũng rất vui nên cũng uống với khách, anh thấy vậy nên cứ giật rượu của nó mà uống, vì anh còn lạ gì nó nữa, để nó uống say thì nó đυ.ng ai cũng ôm.
Đến khuya đám bạn của anh người nào người nấy đều say khướt, anh cũng vậy, nó đành phải diều anh về phòng, còn Phương cũng đưa anh Minh về, vừa về đến phòng nó đở anh nằm lên giường, cởϊ áσ khoác và giày cho anh, rồi xuống pha cho anh một ly nước chanh để giả rượu, nó mang nước chanh đến cho anh uống một ít , cằn nhằm anh vài câu:
" Anh ngồi dậy uống ít nước đi, làm gì mà uống nhiều thế hả? em đã cản rồi mà cứ uống hoài, đó là rượu chứ đâu phải nước lạnh, uống một hơi tới mấy chai thì sao chịu nổi, anh đó đã nói rồi mà không nghe, nhìn bộ dạng này em muốn quăng anh ra đường hết sức dạ"
Nó có ngờ đâu là anh vẫn còn tĩnh, lúc nó bỏ đi anh không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi, chỉ mới vài chai rượu nhẹ ấy thì làm sao anh say được, anh giả bộ sỉn, đưa tay ôm lấy nó, nó gỡ tay anh ra, rồi cẩn thận chăm sóc anh, lấy khăn lao mặt cho anh.
Nhìn bộ dạng nằm ngủ của anh , nó nhìn không được mà cứ ngắm nhìn, nó đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của anh mà cười hạnh phúc:
" Chồng à, em bị anh mê hoặc thật rồi" nó hôn nhẹ lên trán anh thay cho lời chúc ngủ ngon thì bất ngờ bị anh kéo xuống giường, anh nằm đè lên nó , đưa đôi mắt ranh mảnh nhìn nó nói :
" Anh bắt tại trận rồi đó nghe, em dám hôn trộm anh"
Nó đỏ mặt nhìn anh rồi đánh nhẹ lên ngực anh " Ai hôm trộm chứ, giờ anh là chồng của em rồi, em muốn hôn lúc nào mà chẳng được"
Anh cười tà nhìn nó : " Giờ em còn biết cả đôi co với chồng rồi à? Trần Khánh Linh xem ra hai năm qua anh không dạy dỗ, em bắt đầu biết không nghe lời rồi à?"
Nó nghinh mặt lên trả lời anh rất khí thế:
" Đúng vậy, từ giờ em sẽ chẳng nghe lời anh đâu"
Anh cười tà mị rồi nói " Làm được hả nói"
Rồi anh bất ngờ hôn nó, lúc đầu nó còn chống cự, nhưng lúc sau nó lại đáp lại anh, tay còn ôm chặt lấy anh, anh cười hài lòng rồi tiếp tục hôn nó.
Sau mọi thử thách, khó khăn, trách trở thì cuộc sống của nó giờ đã được êm ấm, nó có một ông chồng tài giỏi, cha mẹ thì hết mực yêu thương, gia đình chồng thì nuông chiều, số phận của nó giờ đã đổi khác.
Vì thế trong cuộc đời, không ai biết trước được điều gì, nên bạn đừng vội vàng trách số phận của mình sao khổ sở, mà hãy tin rằng , một ngày nào đó sẽ tốt hơn, cũng như chính nhân vật trong truyện này, dù có bao nhiêu sóng gió , bao nhiêu khó khăn thì cuối cùng cô ấy cũng tìm được một bến bờ hạnh phúc.
=====End=====