Chương 2

Đám đàn em của thằng Gai xông lên đánh nó, nó quơ được cái cây, đánh loạn xạ về phía bọn chúng, xung quanh có gì nó đều ném thẳng về phía bọn chúng, nhưng đám đàn em của thằng Gai có trên chục người, dù nó có tài giỏi đến mấy cũng đánh không lại bọn chúng, rất nhanh nó đã bị bọn chúng bắt được.

Thằng Gai nghênh ngang đi đến định tát cho nó một cái, nhưng vừa mới đưa tay lên đã bị anh chụp tay hắn lại, thằng Gai cau mài, đưa tay kia đánh anh, anh cũng bắt được còn thuận thế bẻ tay của hắn, thấy đại ca bị bắt nạt, đám đàn em liền xông lên đánh anh, nhưng thân thủ của anh rất linh hoạt, chỉ thoáng chóc đã hạ gục hết bọn đàn em của thằng Gai,

Thằng Gai liền xông lên đánh tiếp, cũng bị anh đánh bầm dập. Tất cả bọn chúng thấy đánh không lại, nên đã kéo nhau bỏ chạy.

Nó thấy bọn chúng rời đi thì liền chạy lại chỗ của bà Năm: " Phương, bà Năm sao rồi? "

Phương bình tĩnh nói : " Bà Năm đã không sao rồi, lúc nảy bị thằng Gai đẩy té, tay của bà bị miễng cắt, nên máu chảy hơi nhiều, tao đã cầm máu giúp bà rồi, giờ đã không sao rồi "

Nó thở phào nhẹ nhõm : " Vậy tao cũng yên tâm, lúc này nghe mày nói làm tao sợ muốn chết "

Phương đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nó : " Mày xử thằng Gai rồi hả? "

Nó gật đầu nói : " Ừ, mà cứ để thế này cũng không phải cách, tao phải tìm cách đưa nó đi mãi mãi thì mới có thể yên ổn được "

Phương sợ nó lại có chuyện nên lo lắng nói: " Con quỷ, mày định gϊếŧ nó hả? Ở tù mọt gọng nha con "

Nó thấy con Phương suy nghỉ thái quá nên liền quát : " Mày điên à, muốn nó biến mất đâu nhất thiết phải gϊếŧ hắn "

Phương tò mò hỏi nó : " Vậy mày định làm gì? "

Nó bình thản đáp lời : " Tống bọn nó vào tù "

Phương lo lắng liền can ngăn nó : " Mày điên à, bọn nó mà biết là mày chết đó con quỹ, tao thấy mày đừng đυ.ng đến nó thì hơn, cứ đưa tiền cho bọn nó là được rồi "

Nó kiên định nhìn Phương và nói : " Nếu mày sợ thì đứng sang một bên đi, tao tự làm được rồi, đưa tiền cho nó khác nào nối giáo cho giặc "

Phương lo lắng hỏi : " Mày tính làm thiệt hả? Thôi mày ơi, bỏ đi, mày đυ.ng đến bọn nó lại phiền phức nữa "

Nó thấy con Phương cứ nhút nhát sợ sệt đủ thứ làm nó phát bực nên liền quát: " Câm! Mày cứ lo cho bà Năm đi, chuyện khác cứ để tao lo "

Sau khi nó thăm bà Năm xong, nó đi về trên đường về nó điện thoại cho cảnh sát lụm, vậy là tất cả bọn chúng đều bị hốt về đồn vì tội chứa bài, số đề, đá gà, cho vay lãi cao, và còn tịch thu được một số thuốc lắc trên người bọn chúng, tương lai cả đám phải ngồi tù ít nhất là mười năm.

Nó vui vẻ nói: " Lần này coi bọn mày còn tác quái được nữa hay không? "

Anh đứng bên cạnh nó bảo: " Đừng vội mừng, ngày bọn họ ra ngoài là ngày chết của cô đó "



Nó tỏ ra rất bình thản : " Tôi không sợ đâu, đây đâu phải là ngày đầu tôi ra đời chuyện này tôi gặp nhiều rồi, cái đám này còn thua xa nhưng tên tôi gặp "

Anh cau mài hỏi: " Từ nhỏ em đã sống như vầy sao? "

Nó gật đầu rồi kể: " Ừ, lúc trước, khi tôi còn ở ngoài, cùng mẹ lăng lộn kiếm sống thì đã quá quen với cảnh này rồi, như này còn nhẹ á, tôi con gặp nhiều chuyện kinh khủng hơn thế này nhiều, đâm, chém, gϊếŧ có đủ hết "

Anh nhìn người con gái trước mặt, anh thật không thể tin được, bên trong một cô nhỏ nhắn này, còn chứa được bao nhiêu sự bất ngờ đây: " Tuổi thơ của em sôi nổi thật, làm cho tôi ganh tỵ đấy "

Nó vui vẻ ghẹo lại anh : " Đương nhiên rồi, so với những tên công tử như anh, từ nhỏ sống trong nhung lụa hoàng kim thì làm sao biết được sự cực khổ của người nghèo như tụi tôi chứ, đối với chúng tôi để có một bữa cơm phải vất vã vật lộn với cuộc đời, có khi còn phải đánh nhau, giành dựt mới có được, chứ đâu giống như anh, ăn có người mang đến tận miệng, ngủ có người trãi sẳn giường, đi có kẻ đưa người đón chứ "

Anh chỉ cười nhẹ và nói: " Bởi vậy em rất mạnh mẽ, và bạo gan lại còn rất hung dữ, mà đừng nói tôi không nhắc nhỡ em nhé, em mà còn hung dữ thế này thì chẳng ai dám rước về đâu "

Nó liền cười khoái chí rồi vui vẻ nói: " Không rước tôi còn mừng nữa, lấy chồng chẳng có gì tốt cả, về phải hầu hạ cha mẹ chồng, quán xuyến chuyện cơm nước trong nhà, dọn dẹp lau chùi tối ngày, như con ô sin không công vậy. Cuộc sống như vậy tôi chẳng ham chút nào? "

Anh cười nham hiểm nhìn nó : " Nếu em sợ như vậy, tại sao còn đồng ý cuộc hôn sự này? "

Nó cũng thành thật đáp : " Nếu không vì Cha tôi, thì tôi cũng không muốn cưới sớm như vậy, ở trong nhà với Dì nên có thể Cha sợ tôi bị bắt nạt, nên đã tìm một gia đình tốt để gã tôi đi. Vậy thì tôi còn có lý do gì mà từ chối chứ? Với lại trước sau gì cũng phải cưới, không cưới anh thì cũng phải cưới người khác thôi, vậy cần gì phải kén cá chọn canh "

Anh nghe nó nói mà phì cười, cô nhóc này đúng là khá thú vị, so với những người anh từng tiếp xúc, thì nó là người có cá tính, mạnh mẽ, lại rất lạc quan: " Em đúng là rất khác biệt so với những người con gái khác đó "

Nó nhìn anh cười trừ, giọng có chút giễu cợt hỏi : " Anh đang khen tôi hay đang chế giễu tôi vậy? "

Anh nhìn nó cười và nói:" Em nghĩ là thế nào? "

Nó thở dài và đáp : " Tôi biết bọn công tử nhà giàu các anh thường xuyên tiếp xúc với những vị tiểu thư danh giá, chắc chắn họ sẽ khác với những người thường dân như chúng tôi, nên các anh có vẻ hiếu kỳ, thích thú đúng không? Chứ ở chổ nghèo nàn như tụi tôi, tính cách giống tôi nhiều lắm "

Anh cười nhẹ và đáp lời nó: " Tôi không có thời gian để tiếp xúc với những vị thiên kim mà cô nói, nhưng đúng thật ở thế giới thượng lưu họ sẽ không hành xử quá lỗ mãng như em "

Nó liếc anh một cái, rồi giằng giọng nói: " Anh nói ai lỗ mãng hả? Cái tên này anh khiến chết đúng không? "

Nó vừa nói mà vừa đưa tay muốn đánh anh, nhưng bị anh chụp tay lại, cười lạnh nói: " Như vầy mà không chịu lỗ mãng à? "

Anh buông tay nó ra và cốc nhẹ lên trán nó bảo: " Về thôi cũng không còn sớm nữa rồi "

Nó gật đầu, rồi quay sang hỏi anh : " Ohm, mà anh đưa tôi về hả? "

Anh nhìn nó cười khổ : " Không lẽ tôi để em tự đi bộ về, mau ra xe đi "

Nó ra xe anh đưa nó về tận nhà, chiếc xe lau vυ"t trên đường với vận tốc cao, nó thì vẫn bình thường còn bật nhạc nghe nữa, anh cảm thấy rất thú vị nó là người đầu tiên khônv phản ứng gì khi anh chạy với vận tốc 200km/h. Về tới nhà nó cảm ơn anh rồi chào anh vào nhà : " Cám ơn anh nhe, anh về cẩn thận "



Anh cũng chỉ lạnh lùng đáp : " Ừ, em vào nhà đi "

" Tạm biệt".

Anh cười chào nó rồi lên xe đi mất, nó cũng vui vẻ đi vào nhà, vừa mới vào đến nhà thì đã thấy gương mặt đáng ghét của hai mẹ con bà ta. Nó cũng cung kính chào bà ta một tiếng: "Dì hai"

Mẹ kế nó đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn nó : " Mày đi đâu tới giờ mới về?"

Nó vẫn lễ phép đáp : "Dạ con đi cùng bạn"

Mẹ kế cười khinh bỉ nói : " Đi cùng bạn, mày sướиɠ thật, mày thì đi chơi bỏ một đóng việc cho bà già này làm, mày có hiếu thiệt"

Nó vốn không muốn gây với bà ta, nên đành nhịn nhục : " Con sẽ đi làm ngay"

Bà ta ngồi cười khẩy nói: " Tôi có bảo cô phải làm đâu, cô là đại tiểu thư của nhà này sao tôi dám say được, sông chung một nhà làm sao cho coi được thì làm"

Bà ta cùng đứa con bỏ đi lên phòng, nó thì đi vào nhà bếp dọn dẹp,rửa chén, giặt đồ, lau dọn nhà bếp, nhà vệ sinh, lau bàn ghế, quét nhà, lau nhà,.... Đến mười hai giờ cha nó mới về, nó thì vẫn còn bận một chút việc nữa, thấy cha nó về đến, nó chạy ra diều cha nó: " Cha lại uống rượu nữa à"

Cha nó: " Lâu quá cha và bác Hoàng mới gặp nhau nên làm vài ly"

Nó cẩn thận đỡ cha nó : "Con đưa cha lên phòng, cha cẩn thận đó"

Nó đỡ cha nó lên phòng, bà ta thấy chồng say sỉn nên rất bực tay thì đỡ chồng nhưng miệng thì mắng nhiết, sai nó đi lấy khăn lấy nước quần áo thay cho cha nó.

Đến một giờ sáng nó mới đi ngủ, sau một ngày vất vả nó ngủ rất ngon.

Mới có bốn giờ sáng nó phải thức dậy chuẩn bị mọi thứ, làm hết việc nhà, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, nói nó là tiểu thư nhà giàu nhưng thực chất nó chỉ là một con ô sin làm việc mà chẳng phải tra tiền, đôi khi còn bị đánh nữa.

Sáng nay cha nó có cuộc hợp ở công ty rồi phải đi công tác ở nước ngoài nữa tháng nên nó đã chuẩn bị mọi thứ cho cha nó, dọn cho cha nó bữa sáng rồi tiễn cha nó lên xe: " Cha đi cẩn thận đó"

Cha nó cười vuốt đầu nó, " Ừ, con ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, không được ngủ trễ đó, ăn uống phải cẩn thận, đừng có khuya quá, có gì thì gọi cho cha"

Nó vui vẻ đáp lời : " Con biết rồi, cha đi nhanh đi trễ họp bây giờ"

Ông Trần vỗ tay nó, có chút không nở : " Vậy cha đi nhe, con phải ngoan đó"

Dạ tươi cười chào ông : " Dạ, cha đi cẩn thận".