Đến nơi cũng đã bảy giờ rồi, mẹ anh đưa nó vào phòng cô dâu để chuẩn bị sắp đến giờ làm lễ. Ở bên ngoài người thân bạn bè đều có mặt đầy đủ, khách đến chúc mừng cũng đã đủ, Cha nó và Phương cũng vào phòng cô dâu xem nó, mẹ kế cũng đến chúc mừng, thấy nó bà ta liền tỏ vẻ rất vui mừng chúc mừng cho nó.
Nó vốn chẳng ưa bà ta nên chỉ nói chuyện với cha nó và Phương, sắp đến giờ rồi mà không thấy chú rễ đâu, nên mọi người chia nhau tìm kiếm, bạn của anh tìm hết những chổ mà anh từng đến, nhưng không thấy, gọi điện thì anh không nghe máy, làm mọi người loạn lên hết.
Còn nó thì vô tư ở trong phòng cô dâu ăn bánh ngọt.
Hiện tại anh đang ở mộ của Nhã Trúc, anh ngồi lặng lẽ ở bên mộ của cô, mở tấm hình hai người chụp chung ra xem, anh không nói gì với cô, chỉ muốn yên lặng ở cạnh cô như thế này thôi, anh ngồi cạnh mộ cô hơn ba tiếng đồng hồ rồi, từ xa có một người thanh niên đi đến, hỏi anh:
"Xin hỏi, anh có phải là Hoàng Khánh Phong không?"
Anh gật đầu, sau đó người đàn ông vui mừng cầm một cái hộp đưa cho anh: "Thật may, đã tìm được anh, có người nhờ tôi chuyển hộp này cho anh"
Anh khó hiểu hỏi : " Là ai?"
Người đàn ông lác đầu nói : "Tôi cũng không biết tên, chỉ biết người đó là nam mà thôi"
Anh nhật lấy chiếc hộp : " Cám ơn"
Đợi người đàn ông kia rời đi, anh mới mở cái hộp ra xem, trong đó là một cuốn sổ ghi chép, anh mở ra xem, sau đó sắc mặt liền thay đổi, anh đọc được vài trang liền nhanh chống đứng dậy rời đi. Anh lái xe lao vυ"t về chổ tổ chức hôn lễ.
Anh Khánh cũng nhân ngày hôm nay mà nói hết ra sự thật, còn Nhã Linh cũng về tới Việt Nam định ngăn cảng đám cưới của anh, tất cả cứ nhắm vào ngày hôm nay mà kéo đến.
Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, đang ngồi đợi cô dâu và chú rễ, lúc này anh Khánh lẻn vào phòng máy tính đánh ngất bảo vệ rồi phát đoạn băng ghi lại cảnh anh lái xe tông vào mẹ nó, và những hình ảnh màmej kế nó đã sắp xếp để hại nó và mẹ nó, mọi người xem xong đều rất khinh ngạc, lúc đó nó cũng chạy ra ngoài định đi dạo thì vô tình đi ngang qua kháng phòng, và xem được hết đoạn clip, nó đứng sửng người, mặt trắng bệch, miệng không nói nên lời, nó có ngờ đâu kẻ hãi cuốc đời nó và mẹ nó xuống tột cùng của đau khổ lại chính là mẹ kế của nó, người mà mẹ nó con là thân thiết nhất, còn anh lại chính là người tông xe vào mẹ nó, còn người mẹ nuôi kia thì ra là một âm mưu, họ phá hủy toàn bộ cuộc đời của nó, biến nó thành một tên bụi đời, sống trốn tránh và lo sợ.
Cùng lúc đó anh cũng vừa chạy đến, anh đi nhanh lại chổ cha nó đang đón khách mà nói: " Khánh Linh sinh ở đâu?"
Cha nó có chút kinh ngạc nhưng vẫn trả lời anh: " Bệnh viện Marie"
Anh gấp ráp hỏi : " Có phải lúc bế Khánh Linh về ở bên cạnh còn có một đứa bé gái khác nữa phải không?"
Cha nó kinh ngạc hỏi anh : " Sao con biết? bác nhớ hình như đứa bé đó cũng tên Linh nữa hả gì á, hình như là Nhã Linh, Lâm Nhã Linh "
Anh đứng sửng người, vậy là đúng rồi, đúng là nó rồi, khi đọc quyển nhật ký anh mới biết được nó là em gái của bạn gái cũ của anh, và anh đã kêu Mafia điều tra, Mafia vừa nhắn tin cho anh, nói hai mươi mốt năm trước quả từng có hai bé gái cùng tên Linh sinh cùng lúc với nhau, anh lén kêu Mafia kiểm tra AND của nó và cha nó, sự thật thật đau lòng khi ADN của nó và cha nó hoàn toàn không giống nhau, anh vô hồn đứng dựa vào tường, còn cha nó thì không hiểu chuyện gì nên liền hỏi anh:
" Khánh Phong con sao vậy? sao bây giờ mới đến còn hỏi nhưng chuyện không đâu nữa, thôi mau vào trong đi hôn lễ bắt đầu rồi"
Anh nhìn cha nó giọng lãnh đạm nói : " Bác Trần, Khánh Linh không phải con gái bác, y tá đã gắn nhầm bảng tên con gái bác là Nhã Linh"
Cha nó nghe như sét đánh ngang tai, cha nó không tin , anh liền đưa tờ xét nghiệm ADN cho cha nó, ông cầm tờ xét nghiệm mà hai tay rung rẫy:
" Không thể nào, không thế thế được, sao lại thế này chứ, đây không phải sự thật, không phải, không phải"
Cùng lúc đó Nhã Linh cũng chạy đến, thấy anh cô ta liền nhanh chạy lại, thấy Nhã Linh xuất hiện cha nó không thể tin được vào mắt mình, sao cô gái kia lại giống vợ quá cố của ông y đúc vậy, thấy biểu hiện của ông, anh mới đi lại nói nhỏ :
" Người đó mới chính là con ruột của chú"
Ông nhìn người con gái kia mà rưng rưng nước mắt, Nhã Linh chạy đến lôi anh đi:
" Anh Phong, anh không thể cưới cô ta được, chị em còn chưa nguôi thì anh lại bỏ chị ấy đi lấy vợ, anh không nhớ đã hứa gì với chị sao, anh còn nhớ những gì anh đã hứa trước lúc chị mất không? anh nói anh sẽ không cưới ai ngoài chị, sao anh không giữ lời hứa "
Anh lạnh nhạt nói : " Anh biết anh nên làm gì, em không cần phải bận tâm quá đâu"
Nhã Linh khóc lóc nói ; " Sao em không bận tâm được chú, anh nên nhớ anh đã hứa với chị em phải chăm sóc cho em, anh không thể nuốt lời được"
Anh lạnh giọng nói : " Anh không nuốt lời, em anh nhất định sẽ chăm sóc, đứng đây đợi anh"
Anh đi vào trong thì phát hiện ra nó đang đứng ở cửa, hai mắt nó ướt đẫm, nhìn về phía anh mà câm hận, anh có chút hoảng sợ liền đi lại gần nó, đưa tay lên vai nó.
Nó hận anh, càng hận chính mình, thì ra người cha mà nó sống cùng bấy lâu nay lại không có quan hệ quyết thống với nó, còn anh thì cũng có người khác, không những vậy anh còn rất yêu cô ta, vậy tạo sao lại đồng ý cuộc hôn sự này, tại sao mọi chuyện cứ canh ngay ngày hôm nay mà xảy ra chứ.
Ba cú sốc cùng lúc ập đến, nó không thể bình tĩnh được nữa, nên đã bỏ chạy ra ngoài, trên đường đi nó cứ khóc mãi và cấm đầu chạy, lúc đó có một chiếc xe đang lao tới, nó không để ý cứ chạy mãi, dù còi xe đang rống lên từng hồi dài, nhưng nó không hề nghe thấy.
Khi nó nhìn thấy chiếc xe thì tài xế đã thắng rồi, nhưng do nó chạy ra bất ngờ nên dù phanh gấp vẫn không thể thắng kịp , và đâm thẳng vào nó, anh chạy đuổi phía sau thấy nó bị tai nạn nằm bất tĩnh dưới đất, khi anh chạy đến nó đã nằm bất tĩnh, máu chảy rất nhiều, anh vội đỡ nó lên, ôm nó vào lòng rồi lên xe lao vυ"t đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, nó được đưa vào phòng cấp cứu, đã ba tiếng mà vẫn chưa thấy ra, anh rất lo lắng.
Cùng lúc đó đèn vừa tắt, anh và cha nó cùng mọi người chạy đến hỏi thăm bác sĩ:
" Bác sĩ con dâu tôi sao rồi?"
Bác sĩ lắc đầu:
" Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, vì phần đầu trấn thương mạnh, đã tụ máu bầm trong đó, phải đợi máu bầm tan hết thì mới có thể tĩnh lại được, với thêm cú sốc về tinh thần, nên chúng tôi cũng không biết bệnh nhân có tĩnh lại được hay không, người nhà nên chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất "
Mẹ anh nghe xong thì liền ngất tại chổ, phải đưa sang phòng khác cấp cứu, còn cha nó thì ngồi bệt xuống đất, Dì hai của nó thì cười đắc ý, nhưng vẫn giả vờ thương cảm đỡ cha nó lên, cha nó liền gạt tay bà ta ra rồi bảo :
" Bà tránh xa tôi ra, đừng dùng bộ mặt giả tạo này với tôi, tô không ngờ bà lại là loại người độc ác như vậy, bà bắt con tôi đã đành, lại còn cho người hại chết vợ tôi, độc ác hơn là kêu một người mê cờ bạc làm mẹ nuôi của con tôi, hại con bé từ nhỏ đã sống khổ sở, khi nó lớn lên lại bị hai mẹ con bà gây khó dễ, mắng chửi, bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao Khánh Linh lại một mực muốn rời khỏi nhà, tất cả đều tại bà , tại bà, sao bà lại có thể đối xử tàn nhẫn với con bé như vậy, tại sao? tại sao chứ?"
Mẹ kế liền tỏ ra ấm ức nói : " Ai biểu ông suốt ngày cứ nuông chiều nó, tài sản , của cải đều để lại hết cho nó, ông đừng quên Tú Chi cũng là con của ông, ông nên đối xử công bằng với nó một chút chứ?"
Cha nó liền gắt lên : " Khánh Linh từ nhỏ đã chịu nhiều uất ức, tôi đối xử tốt với con bé thì có gì là sai, ngay cả việc nhỏ như vậy mà bà cũng so đo nữa à? tôi thật thất vọng về bà, tôi đã sai lầm khi bước thêm bước nữa với bà"
Mẹ kế rất tức tối liền kể công : " Ông, sao ông dám nói những lời đó với tôi, ông có biết tôi vì căn nhà này đã cực khổ thế nào không?"
Anh thì phát điên khi thấy hai người kia cứ gây nhau nên liền quát:
" Hai người có im đi không? cút hết cho tôi"
Thấy anh đang điên loạn, nên mọi người ai cũng sợ đành đi ra ngoài hết, anh đánh mạnh vào tường, đánh đến nổi tay gướm máu, anh nhìn vào phòng bệnh.