Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Tinh Nghịch Của Tôi

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến giờ trưa, nó đang ngồi làm việc thì điện thoại nó lại reo, là em gái của nó gọi đến, cô ta hẹn nó ra ngoài gặp mặt, nó cũng tranh thủ làm cho xong việc rồi ra quán gặp mặt em nó.

Nó mới đi lại ngồi xuống thì đã bị em nó tát cho một cái đau điến và chửi xói xả :

" Chị có còn là người không hả? dù gì bà cũng là Dì hai của chị sao chị lại làm vậy với bà hả? mấy tháng qua chị ăn ở nhà tôi, ngủ ở nhà tôi vậy mà dám lấy giây tờ đất cho người khác, còn mặt dày báo cảnh sát bắt mẹ tôi, chị có phải là người không hả? nếu mẹ tôi không kêu chị về thì bây giờ chị đã chết ở đầu đường xó chợ rồi , không còn sống đến bây giờ đâu, vậy mà chị còn không biết ơn, quay lại cắn ngược lại mẹ tôi, thứ người giả tạo, gian xảo như chị sẽ không được sống tốt đâu, Trần Khánh Linh chị sẽ không được sống tốt đâu"

Nó nhìn đứa em cùng cha khác mẹ với nó bằng ánh mắt tức giận, không lẽ nó cho con em nó một cái tát chứ, nó thừa biết em nó và mẹ kế đứng sau vụ hại nó, nó còn chưa đến tìm cô ta tính sổ vậy mà cô ta lại tìm đến còn dám buông lời mắn chửi nó thậm tệ, nhưng nó nghỉ hai người dù gì cũng là chị em ruột nên nó không đôi co với cô ta:

" Trần Tú Chi, em nghe kỹ đây, em không có tư cách nói giọng đó với chị, em đủ hiểu tại sao Dì bị bắt, nên đừng làm em trở nên xấu xa hơn nữa, khi chị còn bình tĩnh thì em nên liệu hồn đi, đừng bắt chị phải đối xử với em giống Dì"

Tú Chi cười lớn nói :

" Chị dọa ai thế hả? đợi cha về tôi coi chị nói sao với cha"

Nó lạnh giọng nói : " Tới đó rồi hay, chị thấy em nên thay đổi đi, em cứ sống thế này trước sau gì cũng bị tai hại"

Tú Chi cười lạnh nhìn nó : " Chị lo cho mình trước đi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị dễ dàng vậy đâu"

Nói rồi Tú Chi bỏ đi, nó nhìn theo bóng dáng của em nó, nó không biết làm vậy có nặng tay quá không dù sao bà ta cũng là dì của nó, Việc này không biết cha nó sẽ cảm giác thế nào, liệu cha nó có đồng ý với cách làm của nó hay không, nên nó quyết đi tìm anh Khánh cảnh sát trưởng để rút lại đơn kiện, lúc đầu anh ta không đồng ý còn khuyên nó, nhưng nó đã quyết định rồi không kiện nữa nên anh ta cũng không ép nó, dù gì việc có kiện hay không là quyền của nó , nên anh ta chấp nhận cho nó rút đơn kiện.

Cha nó sau nữa tháng đi công tác ở nước ngoài, cuối cùng cũng trở về nhà, nhưng vừa mới về nước thì nghe chuyện của nó, ông rất ngạc nhiên nên liền gọi cho nó để hỏi chuyện, nhưng máy nó không liên lạc được, ông liền đi về nhà, nhưng nó lại không có ở nhà, ông lo lắng gọi cho nó liên tục.

Nó thấy số của cha gọi đến, nó cũng hiểu được chuyện gì, nên nhắn với ông , đợi nó tan ca sẽ về nói hết với ông.

=======

Ở trụ sở , anh đang bận với một đóng công việc, lúc đó điện thoài của anh lại reo lên, nhìn cuộc gọi đến là bạn anh, nên anh liền vui vẻ nghe máy, đầu dây bên kia liền nói : " Tối nay mày có rãnh không?"

Anh lạnh giọng hỏi : " Có chuyện gì không?"

Hạo Khiêm: " Tối nay bọn tao họp nhóm , mày đến chứ?"

Anh cười lạnh : " Ừ, để tao xem lại"

Hạo Khiêm: " Mày lúc nào cũng vậy, bạn bè lâu lâu mới có dịp gặp mặt mà mày cứ bận hoài"

Anh lạnh nhạt đáp : " Ừ , dạo này công ty hơi nhiều việc, để tao sắp xếp lại coi sao"

Hạo Khiêm: " Tao không cần biết, tối nay mày bận hay không bận thì cũng phải đến, nếu mày không đến thì chuẩn bị quan tài đi nhe"

" Ừ"

Hạo Khiêm không quên nhắc nhỡ : " Mà nè, nhớ dẫn bạn gái theo đó, mày không dẫn bạn gái đến thì coi chừng đám của thằng Khải đó"

Anh cười khổ đáp : " Tao đang F.A kiếm đâu ra bạn gái mà dẫn"

Hạo Khiêm không tin lời anh: " Thôi hé, mày mà đi ra ngoài là có cả khối đứa theo, tại mày cứng đầu quá thôi, tao không cần biết, mày làm sao tối nay mang theo một cô gái là được, nếu gan thì chuẩn bị chờ chết đi"

Anh cười lạnh: " Ừ"

Hạo Khiêm: " Vậy nha, tối nay bay giờ, tại quán Bellie , không được trễ đó"



" Ừ"

Như chợt nhớ ra điều gì đó nên anh Hạo Khiêm liền nhắc anh: " Ừ , nhớ đi đó, mày cho bọn tao leo cây trên chục lần rồi đó, lần này mày mà không tới là bọn tao tới công ty mày luôn đó"

" Ok"

Anh tắt máy rồi quay sang hỏi thư ký Hoàng: " Anh Hoàng tối nay tôi có lịch gì không?"

Thư ký Hoàng lấy cuốn sổ ghi chép ra xem và nói : " Tối nay cậu phải gặp đối tác và có cuộc hẹn lúc tám giờ"

Anh xoa trán rồi nói : " Hủy hết đi, dời lại sáng mai"

Thư Ký Hoàng khó hiểu nhìn anh : " Nhưng cuộc hẹn rất quan trọng, nếu hủy thì sẽ ảnh hưởng đến công ty, cậu biết đó ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nếu hủy tôi sợ người ta sẽ có ân tượng xấu về chúng ta"

Anh cau mài nhìn thư ký Hoàng lạnh lùng nói : " Ngày mai anh không cần đến công ty nữa"

Thư ký Hoàng ngơ ngác hỏi : " Tại sao chứ?"

Anh chỉ lạnh nùng hỏi : " Anh làm việc ở đây được bao lâu rồi?"

Thư Ký Hoàng vẫn ngơ ngác trả lời : " Năm năm"

" Đã năm năm rồi mà còn nói những lời đó à, anh xem tôi cho anh nghỉ việc có hợp lý không?"

Thư ký Hoàng hiểu ra vấn đề, cười cười với anh :

" Hi hi tại già rồi nên đầu óc có chút chậm chạp, cậu đừng chấp nhất, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay đây"

Thư ký Hoàng vội chạy ra ngoài, anh thì không nói gì tiếp tục làm việc.

Sau giờ làm việc nó ghé qua chổ cha nó nói chuyện, nói kể hết mọi chuyện với cha nó, cha nó biết những suy nghỉ mà bấy lâu nó giấu kính trong lòng, cha nó nghe nó tâm sự, cùng những uất ức mà nó phải chịu đựng, làm lòng ông đau đớn, ông ôm lấy nó mà khóc, nó thì cũng rưng rưng nước mắt nhưng không khóc, nó đã xin cha nó cho nó ra ngoài sống, nhưng cha nó nhất quyết không cho nó dọn ra ngoài, vì ông đã cách xa nó hơn mười năm rồi, ông đã không được sống cùng nó, bây giờ gặp lại nó sao ông có thể để nó sống xa ông nữa, nên ông đã ra điều kiện với nó, nếu muốn dọn ra ngoài thì trừ khi nó lấy chồng, còn nó vốn cũng rất cố chấp nên đã đồng ý điều kiện của ông, nên nó làm ông rất tức giận.

Nó và cha nó cải nhau một trận, nó bực bội quá nên đi tìm Phương để xã stress nhưng gọi cho Phương không được , nên nó gọi hẹn anh Khánh ra đi dạo.

Anh Khánh cũng đang lúc rãnh rổi nên đã cùng nó đi dạo, cùng đi ăn và đi hóng mát, thuận tiện hỏi thăm về nó và anh luôn.

Từ nó mà anh Khánh biết được, nó và anh đã được hứa hôn với nhau, còn chuẩn bị cưới, anh Khánh cười nhẹ rồi định sẽ trong ngày hôn lễ của nó làm sáng tỏ mọi việc.

======

Tại trụ sở chính công ty,

Cũng gần đến giờ hẹn nên thư ký Hoàng liền đi vào nhắc anh: " Tổng Giám Đốc, gần bảy giờ rồi đó, cậu sao còn chưa đi nữa"

Tay anh vẫn đang ký giấy, còn mắt thì nhìn bảng thiết kế, lạnh lùng nói : " Còn sớm mà"

Thư ký Hoàng há hốc miệng : " Sáu giờ ba mươi rồi còn sớm gì chứ, mà cậu định không dẫn bạn gái theo sao? nảy giờ tôi chưa thấy cô ấy đến , hay để tôi gọi cho Hiểu Vân giúp cậu"

Anh đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn thư ký Hoàng giằng giọng nói : " Anh dám tôi sẽ gϊếŧ anh"

Thư ký Hoàng cũng sợ nên không dám nhắc đến nữa :



" Vậy cậu đi một mình hả? người ta ai cũng có đôi có cặp, một mình cậu thì tủi lắm đó"

Anh cau mài nói : " Vậy anh đi thay đi"

Thư ký Hoàng khoác tay nói: " Anh không phải Gay, à không phải cậu với Khánh Linh có hôn ước sao, nhờ cô ấy giúp đi"

Anh lạnh giọng đáp : " Tôi không muốn nhờ người khác"

Thư ký Hoàng tốt bụng giải thích cho anh hiểu : " Sao gọi là nhờ chứ, không phải bây giờ trên danh nghĩa cậu và cô bé đó đang quen nhan sao, lúc nảy tôi còn nghe Chủ tịch bảo sẽ cưới nữa mà"

Anh đưa ánh mắt nhìn về phía thư ký Hoàng hỏi : " Vậy thì liên quan gì?"

Thu ký Hoàng liền đáp : " Sao không liên quan, hai người sắp cưới rồi, việc dẫn ra mắt bạn bè là việc đương nhiên"

Anh cười lạnh : " Tôi không định kết hôn"

Thư ký Hoàng lắc đầu nhìn anh : " Hoàng Khánh Phong, cậu bây giờ không còn nhỏ nữa , tuổi như cậu thì người ta đã có hai- ba đứa con rồi, cậu đừng cứng đầu nữa"

Anh cười nham hiểm nhìn thư ký Hoàng rồi nói : " So với anh tôi còn trẻ hơn nhiều"

Thư ký Hoàng cứng họng , tức đỏ mặt, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên đạn:

" Nè, anh đang nói chuyện của cậu, tự dưng kéo anh vào làm gì hả? tại anh đây không thích thôi chứ nếu muốn thì có cả khối cô theo đó"

Anh cười trêu ghẹo nói : " Anh Hoàng, thành thật với nhau một chút đi"

Thư Ký Hoàng giận tím mặt ,câm nín bỏ đi ra ngoài, anh cười và tiếp tục công việc, cũng gần đến giờ hẹn, anh cất tài liệu vào rồi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rất bãnh trai, sau đó lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, ra trước cổng công ty thì đã có xe đợi trước, anh lên xe và đến họp đêm Bellie .

Xe anh đỗ trước cửa của họp đêm Bellie , nơi này rất sang trọng, chỉ có người có tiền mới tư cách vào đây, là một họp đêm nhưng Bellie rất yên tĩnh, không quá ồn ào như những họp đêm khác.

Nó và anh Khánh cũng đi dạo gần đó, hai người đang đi trên đường trò chuyện rất vui vẻ, nó thấy từ xa có một chiếc xe bóng loáng chạy đến, dừng tại một quán rất sang trọng,nó tò mò nhìn xem người đó là ai, thì ngạc nhiên khi thấy anh từ trên xe bước xuống, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh, cùng với quần tây, bên ngoài khoác chiếc áo vest, cùng với mái tóc màu hạt dẻ, mũi cao, đôi môi mộng, da thì trắng, trong anh cực nổi bật,nó nhìn mà xém chút nữa mê mệt anh rồi, nó thấy anh thì liền chạy ngay lại chổ anh, vỗ vai anh nói :

" Nè, anh đi đâu vậy?"

Anh thấy nó cũng rất bất ngờ : " Em đi đâu đó?"

Nó chỉ tay về phía anh Khánh và đáp : " Tôi đi dạo với bạn, mà anh đến đây làm chi á? tính vào trong hả?"

Anh nhìn người đàn ông phía sau nó liền hỏi : " Bạn trai hả?"

Nó chu mỏ : " Trông chúng tôi giống tình nhân lắm à? tôi và anh Khánh chỉ là bạn bình thường thôi, đang chán nên rủ anh ấy đi dạo cùng ấy mà"

Anh cười lạnh nói : " Tôi có nói gì đâu , sao em phải giải thích"

Nó liền vội đáp : " Tôi sợ anh hiểu lầm thôi"

Anh kề sát mặt nó rồi nói : " Tôi chỉ hiểu đúng chưa từng hiểu lầm"

Nó phụng phịnh nói : " Ờ, tôi quên anh rất giỏi, chẳng ai nói lại anh hết"

Anh cười nhẹ rồi nói : " Hai người đi chơi tiếp đi, tôi có việc không nói chuyện với em lâu được".
« Chương TrướcChương Tiếp »