Trần Huy ngồi trên sofa đưa ánh mắt nhìn đứa con gái đang ngồi phía đối diện ông : "Khánh Linh! Con thay đồ rồi theo cha ra ngoài"
Nó cũng mới về ngôi nahf này một thời gian, vẫn chưa quen với cách sống ở đây , không biết cha nó định dẫn nó đi đâu, nên nó tò mò hỏi: "Đi đâu vậy cha?".
Trần Huy nhìn nó nghiệm túc nói : "Tới gặp một người bạn của cha, mau lên con!".
Nó cũng không hỏi thêm, liền đi về phòng thay quần áo rồi đi theo cha nó ra ngoài.
Cha nó đưa nó đến một nhà hàng rất sang trọng, hai người đi vào bên trong, cha nó nhìn xung quanh để tìm kiếm bạn mình, lúc đó có một ông chú thấy hai người đi tới liền đứng lên quơ quơ tay, cha nó nhìn thấy bạn liền vui vẻ đi đến.
"Anh Hoàng! Xin lỗi tôi tới hơi trễ".
Bác Hoàng vui vẻ nói: "Không sao, cha con tui cũng vừa mới tới thôi, dạo này anh khỏe hả? Công ty vẫn tốt chứ?".
Ông Trần vui vẻ đáp : "Tôi vẫn khỏe, công ty dạo này cũng bình thường sấp nhỏ nó lo hết nên tôi cũng rãnh rang được đôi chút".
Sau đó Cha nó quay sang nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Bác Hoàng, cha nó liền hỏi:
"Đây là cháu Khánh Phong sao? Lâu quá không gặp cháu lớn thế này rồi à? Xem ra chúng ta không nhận mình già không được rồi".
Bác Hoàng vỗ vai cha nó nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng tới tuổi về hưu rồi, cô bé đi cùng anh là cháu Khánh Linh đúng không?"
Cha nó niềm nở trả lời: "Đúng vậy, là đứa lớn của tôi".
Bác Hoàng nhìn nó mỉn cười, rồi quay sang nói chuyện với ông Trần : "Là cô bé bị lạc mười năm trước đúng không? Trái đất rất tròn, đi đâu rồi cũng sẽ quay về với nhau thôi, chúc mừng anh nhe, cha con đoàn tụ rồi".
Ông Trần vui vẻ đáp : "Cám ơn anh, ông trời cũng thương cho tôi tìm được con gái".
Bác Hoàng thấy hai người cứ đứng mãi không chịu ngồi nên vội nói : "Nào, nào, anh ngồi xuống đi, Khánh Linh cháu cũng ngồi đi".
Món ăn được mang lên, cha nó và Bác Hoàng cứ luyên thuyên nói chuyện, nó tự nảy giờ vẫn không nói gì chỉ gật đầu và cười, không phải vì nó không chịu nói mà là vì nó không biết nói gì, chỗ này rất lạ đối với nó, từ lúc nó vào nhà hàng, nó cứ nhìn xung quanh xem một nhà hàng năm sao, sẽ như thế nào, nó cứ nhìn mà thích thú, công nhận nhà hàng này đẹp thật, đến lúc đồ ăn đưa lên, nó nhìn những món ăn trước mặt, món nào cũng được trang trí rất đẹp nó nhìn mà không nở ăn luôn.
Món đầu tiên là bò bít tết, nó nhìn miếng thịt bò to tướng, bên cạnh còn có cây dao và cái nĩa, nó nhìn mà không biết hai dụng cụ đó để làm gì.
Nó cầm cây dao và cái nĩa gõ gõ vào nhau, cha nó thấy vậy liền biết ý của nó, nên cha nó liền kêu nó: "Ăn đi con".
Cha nó biết nó trước giờ vẫn chưa đến những nơi sang trọng như này nên đã cố ý ăn mẫu cho nó nhìn, chỉ cho nó cách dùng dao và nĩa, thấy cha nó dùng dao cắt một miếng nhỏ rồi dùng nĩa rim vào thịt và đưa lên miệng ăn.
Nó thấy chỉ là ăn thôi mà, cần gì phải làm cầu kỳ như thế, nên nó quyết định lấy cây nĩa rim vào miếng thịt bò rồi cầm nguyên miếng ăn ngon lành, Cha nó, Bác Hoàng và cả Anh đều ngạc nhiên nhìn nó, Cha nó liền vội đè tay nó xuống sau đó nhỏ giọng nói: "Con ăn kiểu gì vậy hả?".
Nó vẫn thản nhiên nói: "Con ăn làm sao? Con thấy ăn như vậy thoải mái hơn nhiều, hơi đâu mà cắt từng miếng từng miếng chứ, ăn nguyên miếng như này ngon hơn á Cha".
Cha nó bất lực nhìn nó nói: "Con là con gái, ăn uống cho lịch sự chứ, có ai ăn mà há mồm lớn như con không?".
Nó vẫn cứng miệng cải lại: "Ăn mà không há mồn thì làm sao mà ăn được chứ?"
Cha nó tức rang người nhìn nó: "CON!".
Bác Hoàng thấy vậy liền nói giúp cho nó: "Kệ đi anh, con bé muốn ăn sao thì cứ để cho nó ăn như vậy đi, thoải mái là được, không cần phải gò bó con bé đâu, anh cứ để con bé tự nhiên".
Ông Trần cười gượng nhìn Bác Hoàng giải thích: "Anh cũng thấy đó, con bé nó không có ý tứ gì hết, ăn uống con gái ai mà ăn như vậy".
Nó hậm hực nói: "Vậy con không ăn nữa là được chứ gì".
Cha nó tức giận quát: "Con!".
Bác Hoàng liền xoa dịu cha nó: "Thôi bỏ đi anh".
Cha nó bất lực nói: "Được rồi, con muốn làm gì thì làm đi".
Nó quăng cái khăn lên bàn rồi đứng dậy nói: "Con no rồi, con về trước đây".
Nó vừa định bước đi thì bị Cha nó kêu lại: "Con đứng lại đó".
Nó chán nản quay mặt lại nhìn Cha nói và bảo: "Lại có chuyện gì nữa, Cha tha cho con đi được không?".
Cha nó liền nghiêm mặt nói: "Ngồi xuống
Nó lưỡng lự nhìn cha nó:" Con.. "
Cha nó giằng giọng nói:" Nghe không? "
Nó dù không muốn nhưng vẫn phải ngồi xuống, anh tự nảy giờ vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn hành động của nó mà không biểu lộ cảm xúc gì.
Cha nó nghiêm túc nhìn nó và nói:" Khánh Linh, trước mặt bác Hoàng và Khánh Phong, Cha có chuyện này muốn nói với con ".
Nó giả vờ nghiêm túc lắng nghe:" Chuyện gì ạ? ".
Cha nó từ tốn nói tiếp:" Cha và bác Hoàng đã quyết định sẽ để con và Khánh Phong tìm hiểu một thời gian nếu hợp Cha định sẽ gã con cho con nhà bác Hoàng ".
Nó bất ngờ nói nhìn Cha nó đầy nghi ngờ hỏi lại:" Sao chứ? Gã con sao? Cha không đùa chứ? ".
Cha nó nghiêm mặt nói:" Chuyện hôn nhân sao Cha có thể đùa được chứ ".
Nó cũng sớm biết ý đồ của Cha khi dẫn nó đến đây rồi, nhưng nó cũng không quá bất ngờ, nó sớm biết dù sớm hay muộn gì thì Cha nó cũng sẽ ép gã nó cho người khác, nên nó đã chuẩn bị tâm lý sẳn sàng rồi, nó liền hiếu kỳ hỏi Cha nó:" Vậy cha định gã con thật sao? "
Cha nó nhìn nó cười và nói:" Con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm một chỗ nưing tựa rồi, Cha không còn sống được bao lâu nữa, Cha mong trước khi Cha đi, con có một chỗ để nương tựa sống hạnh phúc suốt quảng đời còn lại "
Nó nghe cha nó xã một tràn đầy thâm tình thì có chút ngán ngẫm: " Cha làm gì nói ghê vậy chỉ lấy chồng thôi mà, có gì to tát đâu, lấy thì lấy Cha làm gì mà như là không còn được gặp lại Cha nữa vậy? "
Cha nó vui mừng hỏi: " Vậy con chịu rồi phải không? "
Nó bình thản nói: " Con sao cũng được hết, mà Cha cũng hên lắm đó, may mà con chưa có bạn trai nếu không thì còn lâu Cha mới ép được con đấy nhé "
Cha nó cười khoái chí: " Nha đầu này thật là "
Nó cũng tò mò không biết chồng tương lai nó là ai nên liền hỏi: " Mà Cha nè, Cha định quăng con gái yêu quý của Cha cho ai đó? "
ông Trần đưa mắt nhìn anh và đáp : " Là con trai của bác Hoàng đây này "
Nó quay sang nhìn anh, nghi ngờ hỏi : " Anh ta là ai vậy cha? "
Bác Hoàng liền cười và chỉ tay về phía anh nói: " Là Khánh Phong nhà bác đây "
Nó nằm dài trên bàn, chườm người qua nhìn anh, nó đến gần đến mức mặt nó sắp dán sát vào mặt anh, liền bị anh lấy tay nhéo mũi nó rồi đẩy nó ra xa.
Nó được nước nhõng nhẽo với cha nó: " Aaaaaaa, đau, Cha, anh ta nhéo mũi con "
Hai người già chỉ ngồi cười thích thú, nó thì hậm hực nhìn anh : " Cha, anh ta ăn hϊếp con, anh ta chưa rước con về mà đã hành hung vũ phu với con, tới khi co về đó không biết anh ta sẽ hành hạ gì con nữa, con không lấy anh ta đâu, con muốn hủy hôn "
Cha nó và bác Hoàng giả vờ ngó lơ nói: " Cha không nghe thấy gì hết "
Nó hậm hực đánh nhẹ vào vai Cha nó làm nũng: " Cha ăn gian, cha lừa con, con không chịu, con muốn hủy hôn "
Cha nó cười gian nói: " Vô ích thôi "
Sau đó bác Hoàng liền nói: " Chúng ta để hai đứa nó tự nhiên đi, tui với anh đến sân gold đi "
Cha nó liền vui vẻ đáp lời: " Được đó, cũng lâu rồi chúng ta không giao đấu, hôm nay phải chơi một bữa ra trò mới được "
Vậy là hai người già nắm tay nhau đi mất, chỉ để lại nó và anh, nó lấy một ly kem lên ăn, vừa ăn nó vừa điều tra lý lịch của anh:
" Anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh đang làm ở đâu đó?"
"Sao tự nảy giờ tôi không nghe anh nói gì vậy?"
"Mà anh là người thế nào sao lại nghe lời cha anh đi xem mắt thế?"
"Bộ tính anh rất quái dị hay sao mà tới giờ vẫn chưa có ai theo hết vậy?"
" Nhìn anh cũng rất đẹp trai sao kỳ vậy?"
"Hay anh quá kén chọn nên không có cô nào lọt mắt. Mà cũng phải thôi đẹp trai thường rất chảnh, anh chắc cũng giống như họ chứ gì, những tên công tử chẳng tên nào tốt cả, Nè! Tôi đang nói chuyện với anh đó, sao anh không nói gì hết vậy? "
Anh lạnh lùng nhìn nó: " Em nói nhiều như vậy không biết mệt à? "
Nó lười biến nhìn anh : " Anh chịu nói rồi à? Tôi con tưởng anh bị câm chứ, bởi vậy đẹp trai thường không bình thường "
Anh nghiêm mặt nhìn nó, lạnh giọng đáp lại : " Vậy em thì bình thường sao? "
Nó cau mài nhìn anh, cùng lúc đó điện thoại của nó lại reo lên, cuộc gọi đến là con bạn thân của nó.
" Alo tao nghe nè "
" Mày ở đâu vậy? Mau đến đây giúp tao đi, bọn thằng Gai nó lại đến thu tiền bảo kê nữa rồi, nó còn đập phá hàng hóa của bà Năm nữa còn đẩy bà té máu chảy nhiều lắm, mày mau đến đi "
Nó lo lắng liền vội trấn an cô bạn: " Được rồi, mày lo cho bà Năm đi tao tới liền "
Nó cúp điện thoại rồi lôi anh đi ra ngoài: " Anh đưa tôi đến chổ này dùm với, tôi đang gấp lắm "
Anh lạnh giọng hỏi : " Để làm gì? "
Nó liền đáp : " Cứu người, nhanh lên "
Vậy là anh đưa nó tới chổ mà nó sống lúc trước ở đây đang rất loạn, vừa tới nơi nó xông thẳng xuống xe chạy nhanh vào nhà bà Năm thì thấy bọn thằng Gai đang đập phá hàng hóa của bà con, nó đứng hét lớn về phía bọn chúng.
" Bọn mày đang làm cái quái gì thế hả? "
Thằng Gai nhìn nó cười khinh bỉ: " Ya ai đây? Về nhà mới sống tốt quá hả? Trong mày cũng ra dáng lắm đó, sao? Có nhà đẹp không ở chạy tới đây làm gì hay mày định về đây ở nữa? "
Nó chống hai tay lên eo, hùng hổ nhìn thằng Gai và quát: " Ai cho phép bọn mày thu tiền ở đây còn đập phá đồ nữa hả? "
Thằng Gai kiêu ngạo nhìn nó đáp : " Khu này là của tao, tao muốn làm gì mà chẳng được "
Nó tức đỏ cả mặt, liền hùng hổ đáp trả : " Khu của mày? Mày lấy quyền gì mà nói là khu của mày? "
Thằng Gai thấy nó cứ thích gây chuyện, nên cố ý nhắc nhỡ nó: " Tao thấy mày lo nhiều quá rồi đó, chuyện của tao không cần mày nhúng mũi vào, mày mà còn gây chuyện thì đừng trách bọn này "
Nó cười khinh bỉ nhìn thằng Gai giọng khiêu kích nói : " Vậy bọn mày làm gì? Đánh tao hả? "
Nó chỉ mặt từng đưa và nói tiếp: " Hứ cái đám khốn khϊếp bọn mày ỷ đông rồi bắt nạt người khác. Thu tiền bảo kê? Tức cười thiệt mày nói là bảo kê nhưng kẻ gây rối lại là mày, vậy mày lấy tư cách gì mà thu tiền bảo kê hả? Hay mày thu rồi mày tự đánh mày? "
Thằng Gai bị nó nói móc, mặt tiền biến sắc: " Mày đừng tưởng có người cha giàu có thì lên mặt, lạng quạng tao đập mày luôn đó "
Nó săn tay áo lên, hùng hổ đáp : " Khỏi đợi mày ra tay, tao đập mày trước rồi "
Thằng Gai thấy nó không định bỏ qua nên liền kêu đàn em xông lên : " Vậy sao? Bọn mày lên đi "