"Trần Văn Hưng, mưu đồ của ông tính hơi quá sớm rồi đấy."
Thịnh Hoàn Hoàn tựa như một con dã thú đánh cược tính mạng, muốn lôi kéo kẻ địch đồng quy vu tận: "Ông tốt nhất nên nghe kỹ cho tôi. Nếu Sam Sam có chuyện bất trắc gì, tôi nhất định sẽ cho ông chôn cùng với con bé, tôi nói được là làm được.”
Dứt lời, cô xoay người định rời đi.
Phó Bác đương nhiên sẽ không để cho cô đi, anh ta lập tức ngăn ở trước người cô: " Hoàn Hoàn..."
Bốp!
Thịnh Hoàn Hoàn giơ tay lên cho Phó Bác một cái tát, khí thế của cô trở nên vô cùng mạnh mẽ: "Tên Hoàn Hoàn anh cũng có thể gọi sao?”
Phó Bác ngẩn người, trong nháy mắt bị cô làm cho chấn động.
Ngoài cửa mấy vệ sĩ nghe được động tĩnh, liền từ bên ngoài vọt vào.
Phó Bác rất nhanh phản ứng lại, anh ta bị Thịnh Hoàn Hoàn tát một cái, trên mặt nhạt dần, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô: "Tôi thấy cô kính rượu không uống, muốn uống rượu phạt.”
Mấy đôi mắt ác liệt trừng mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.
Thấy trận thế này, Thịnh Hoàn Hoàn không chút khϊếp đảm, ánh mắt so với bọn họ càng lạnh lùng hơn:" Tuy rằng bố tôi đã ngã xuống, nhưng nhà họ Thịnh còn chưa ngã, hơn nữa Cố Bắc Thành còn ở bên ngoài, ai dám ngăn cản tôi.”
Thịnh Xán vừa ngã xuống, uy quyền vẫn còn, mạng lưới quan hệ nhà họ Thịnh cũng vẫn còn, nhà họ Cố ở Hải Thành cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không quan tâm náo loạn, ai cũng không chiếm được lợi.
Phó Bác biết rõ điểm này, cho nên đối với Thịnh Hoàn Hoàn vẫn có chút kiêng kỵ.
Hai người cứ như vậy giằng co một hồi, cuối cùng Trần Văn Hưng giơ tay lên vung lên: "Để cho nó đi đi.”
Thần kinh căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn buông lỏng, thẳng lưng sải bước ra ngoài cửa.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Phó Bác không cam lòng nhìn Trần Văn Hưng: "Chú cứ như vậy để cho cô ta đi sao?”
Trần Văn Hưng cười lạnh: "Vịt chết còn cứng miệng thôi mà, không đến hai ngày nữa, tôi sẽ khiến cho nó trở lại quỳ gối cầu xin tôi.”
Đường lui của nhà họ Thịnh đã bị Trần Văn Hưng chặn lại, quan hệ "trắng đen trên dưới " của Hải Thành ông ta cũng đã sắp xếp kỹ lưỡng, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn có đi cầu Mộ Tư, cũng không có kết quả.
Nhà họ Thịnh đã là vật trong túi ông ta, để cô giãy dụa hai ngày thì có sao?
Trên đường trở về, bánh xe Cố Bắc Thành bị súng săn bắn thủng, thiếu chút nữa lao xuống cầu.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, đây là lời cảnh cáo của Trần Văn Hưng đối với cô.
Cố Bắc Thành nhìn bánh xe nghiêng ngả, tựa vào xe phiền não hút vài hơi thuốc, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Trần Văn Hưng này thật sự quá càn rỡ, nếu không tôi tìm người đưa bọn họ..."
Cố Bắc Thành làm động tác cắt cổ.
Thịnh Hoàn Hoàn cau mày: "Anh muốn nửa đời sau ở trong tù?”
Cố Bắc Thành trầm mặc!
Ban đêm ở bên ngoài mát mẻ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn từng ngọn đèn đường dưới cầu, trong mắt mơ màng.
Ai có thể nói cho cô biết, con đường tiếp theo, cô nên đi thế nào không?
Trở lại bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói gì với mẹ Thịnh.
Một đêm không ngủ...
Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, Thịnh Hoàn Hoàn liên lạc với em gái Cố Bắc Thành là Cố Tây Tây, hỏi cô ấy có nhận được thiệp mời của nhà họ Lăng không.
Quả nhiên, Cố Tây Tây cũng nhận được thiệp mời.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi cô ấy, đi tham gia tiệc sinh nhật thì phải chuẩn bị cái gì, Cố Tây Tây nói mang theo bát tự ngày sinh của mình, sau đó phản ứng lại hỏi cô: "Hoàn Hoàn, cậu cũng muốn đi tham gia tiệc xem mắt của Lăng Tiêu?”
Trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua tia ảm đạm, cô dặn dò Cố Tây Tây: "Chuyện này cậu phải giữ bí mật giúp mình, đừng nói với bất cứ ai.”
Đó là kết quả sau một đêm suy nghĩ cẩn thận của cô.
Dạ Oanh nói đúng, muốn giải quyết triệt để tai họa của nhà họ Thịnh, thì biện pháp tốt nhất là phải tìm một người có thể trấn trụ đám lão già trong công ty.
Phóng mắt nhìn toàn bộ Hải Thành, không ai thích hợp hơn Lăng Tiêu.
Bây giờ khiến cho Thịnh Hoàn Hoàn khó xử chính là, từ tối hôm qua ở chung cô cảm thấy Lăng Tiêu đối với mình không chút hứng thú, ngược lại còn có chút chán ghét.
Nhưng cũng may không chỉ có một mình cô, nghe nói Lăng Tiêu đối với phụ nữ đều rất chán ghét, có lời đồn nói anh ta là gay.
Tóm lại mọi thứ đều do con người tạo ra, suy nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.
Những người trong công ty lại gọi điện bức ép bà Thịnh, bà không chống đỡ nổi nữa, Thịnh Hoàn Hoàn cam đoan với bà, cho cô thêm một ngày nữa, cô nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện.
Buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đến trung tâm thương mại chọn một món quà cho đứa bé, sau đó trở về nhà họ Thịnh.
Cô đã không trở về nhà kể từ khi xảy ra chuyện.
Trong nhà đã không nhìn thấy một chút không khí vui vẻ, những chữ hỷ kia đã sớm bị người giúp việc trong nhà dọn dẹp sạch sẽ.
Cô kéo thân thể mệt mỏi lên lầu, mở cửa phòng, thấy tất cả mọi thứ vẫn còn dáng vẻ của một tuần trước.
Cô không thích người khác chạm vào đồ của cô, dọn dẹp trong phòng luôn do chính cô tự làm.
Bộ đồ lót tình thú kia còn ném ở trên giường, hộp đựng CD cũng còn ở trên giường, trên bàn đầu giường vẫn bày ra từng tấm ảnh chụp chung của cô với Mộ Tư.
Tất cả trước mắt, tựa như một con đao sắc bén đâm vào Thịnh Hoàn Hoàn, khiến trái tim cô thủng trăm ngàn vết thương.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, bước nhanh đi vào, đem tất cả những thứ trong phòng thuộc về Mộ Tư ném vào thùng rác.
Ảnh cưới ở đầu giường cũng bị Thịnh Hoàn Hoàn ném vào thùng rác.
Nhìn chính mình cười duyên ở trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay quyến luyến rơi vào gương mặt tươi cười kia, ánh mắt từng chút từng chút chuyển đến trên mặt Mộ Tư.
Hai mắt không biết từ khi nào đã nhiễm một lớp sương mù mỏng.
Trên đường trở về, Cố Bắc Thành hỏi cô: "Hoàn Hoàn, cô có hận anh ta không?”
Lúc đó cô không trả lời.
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn cũng không khỏi tự hỏi mình, cô có hận người đàn ông này không?
Đáp áp khẳng định là có.
Anh lợi dụng cô sáu năm, cuối cùng vứt cô rời đi, hỏi sao cô không hận được chứ?
Anh không yêu cô, tại sao anh còn đồng ý cưới cô?
Nếu đã đáp ứng cưới cô, vì sao lại hối hận?
Nếu như không phải do anh, nhà họ Thịnh sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Hiện giờ cô còn phải hao hết tâm tư suy nghĩ, làm sao mới có thể gả mình vào nhà họ Lăng, gả cho một người xa lạ, một ma quỷ ai cũng sợ hãi.
Sao nói cô không hận?
Nhưng cô cũng ghét chính mình.
Nhà họ Thịnh rơi vào tình trạng như hôm nay, cô cũng có trách nhiệm.
Thân là cô chủ nhà họ Thịnh, hưởng thụ tài phú của nhà họ Thịnh cùng sự sủng ái của bố mẹ, lại không vì gia đình này mà xuất ra một phần đao.
Nếu như cô có thể một mình chống đỡ một phương, không đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người Mộ Tư, nhà họ Thịnh làm sao có thể rơi vào tình cảnh hôm nay?
Bây giờ nhà họ Thịnh gặp nạn, bố hôn mê, mẹ vừa sinh mổ, em gái còn là một đứa bé nhỏ, thân là trưởng nữ của nhà họ Thịnh, cô phải gánh vác trách nhiệm này.
Hồi lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy, lau nước mắt, gọi người giúp việc, và chỉ vào đống "rác rưởi" trên mặt đất nói: "Vứt nó đi, còn có tất cả đồ đạc trong nhà liên quan đến Mộ Tư, vứt hết đi.”
Chẳng bao lâu người giúp việc đã mang mọi thứ đi.
Nhìn căn phòng trở nên trống rỗng, không tìm thấy dấu vết của Mộ Tư nữa, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác trong lòng giống như bị người mổ một miếng thịt lớn, rất đau rất đau.
Mấy năm nay cuộc sống của cô chỉ xoay quanh Mộ Tư, coi anh là tất cả của mình, thấy anh vui vẻ thì vui vẻ, anh bi thương thì lại bi thương, trong mắt đều là anh.