Chương 3: Chương 1.2
Những lời này làm cho sắc mặt Long Hạo trong nháy mắt rất tốt, quay đầu nhìn cô gái làm ra vẻ kia, thật ra thì anh hết sức chán ghét cô gái này, bất quá bây giờ anh thích.
Long Hạo nhìn về phía Thần Bảo Nhi đang bày ra bộ mặt chiến thắng, rốt cuộc cũng không cần nể mặt, quay đầu hướng về phía cô gái mê người ngồi trong xe cười một tiếng "Vậy thì cảm ơn, bạn học Tĩnh." Nói xong, anh làm động các tạm biệt Thần Bảo Nhi.
Bảo Nhi miệng lải nhải không sao cả mà chuẩn bị muốn lái xe rời đi, không nghĩ tới Long Hạo lại nói: "Nếu như anh về nhà, mà em còn chưa về... thì em xong đời rồi!"
Mà Vũ Văn Tĩnh ngồi ở một bên cũng quay đầu nhìn về phía Thần Bảo Nhi cười nhạt "Bảo Nhi, đã lâu không gặp,em có muốn hay không......" Vừa nói chuyện, Vũ Văn Tĩnh còn len lén nhìn Long Hạo một cái, chỉ thấy anh buồn bực không lên tiếng.
"Không cần, Tĩnh." Thần Bảo Nhi nhàn nhạt cười cười, nhìn Long Hạo bộ dạng đắc ý, trong lòng chính là tức giận, đợi đến khi xe của bọn họ lái đi, Thần Bảo Nhi còn bĩu môi đứng đó.
Mà sau khi xe rời đi, Long Hạo nhìn trong gương trông thấy vẻ mặt bĩu môi khi của Thần Bảo Nhi, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên, muốn đấu với anh, không có cửa đâu!
"Long Hạo, Bảo Nhi vẫn là như cũ, một chút cũng không hiểu thân phận của cậu, còn dám lái xe như vậy đi đón cậu." Vũ Văn Tĩnh nhìn Long Hạo, đối với anh có chút mong đợi, dường như cũng bắt đầu chờ xem anh sẽ trừng phạt Bảo Nhi ra sao.
"Tài xế, lái xe nhanh lên một chút."
"Vâng, tiểu thư." Tài xế gật đầu, tiếp tục lái xe.
Mà Vũ Văn Tĩnh vui vẻ hết sức cùng Long Hạo nói chuyện phiếm, nhưng mà Long Hạo không thèm để ý tới.
Khi xe đến Long gia, Long Hạo rất nhanh xuống xe, hướng về phía Vũ Văn Tĩnh nói tạm biệt sau đó chuẩn bị muốn đi vào.
Với anh đoạn đường này thật đúng là không dễ chịu, nếu như không phải là cùng Thần Bảo Nhi đánh cược, nói thật, anh rất không muốn ngồi cùng xe với cô ta, quả thật là rất khổ thân.
"Long Hạo, lúc nào đó chúng ta cùng đi chơi nha?" Vũ Văn Tĩnh cũng xuống xe đi tới trước mặt Long Hạo, cười dịu dàng.
"Nhìn kìa." Long Hạo chỉ lạnh lùng cười, quay đầu thấy Thần Bảo Nhi mở cửa xe rởm kia chạy tới, nhìn Long Hạo phía trước, không khỏi vẽ ra nụ cười đẹp mắt, từ từ đi tới trước mặt nàng cô "Em tới trễ hơn tôi, Thần Bảo Nhi."
"Nào có, tôi không phải là đến đúng lúc sao?" Thần Bảo Nhi dọc theo đường đi liều chết chạy tới, nhìn Long Hạo trước mặt, trong lòng một bụng lửa giận, So với anh nhanh hơn là không thể nào, phải biết rằng anh ngồi xe hơi mới nhất, mà cô đây?
"Thần Bảo Nhi, thua chính là thua, chịu thua đi, hiểu chưa?" Vừa nói, Long Hạo vừa tiến lên nhéo mũi thon của cô.
"Đau, thiếu gia." Tức chết, cô đã lớn như vậy anh còn cố ý nhéo mũi cô, Thần Bảo Nhi không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, hết sức không phục.
Mà khi hai người bọn họ thân mật, Vũ Văn Tĩnh xem ra cũng không thoải mái, đây căn bản cũng không phải là trừng phạt nha, đối với bọn họ cứ như vậy không để ý đến mình, cô càng cảm thấy không thoải mái, điều này làm cho Vũ Văn Tĩnh nhìn Thần Bảo Nhi dưới con mắt tràn đầy địch ý.
"Hạo, chúng ta lúc nào đó chúng ta cùng đi chơi nha?" Vũ Văn Tĩnh không thích cảm giác mình bị xem nhẹ, cô tiến lên đứng giữa Long Hạo và Thần Bảo Nhi Bảo Nhi, nhìn Long Hạo, trong mắt tràn đầy yêu thích.
Long Hạo lộ ra vẻ có chút không nhịn được, đang chuẩn bị muốn đẩy Vũ Văn Tĩnh ra, thì lúc này cổng chính bỗng chốc được mở ra, Long phu nhân đi ra thấy bọn họ, khẽ nhíu mày "Hạo, con về sao không vào nhà? Bảo Nhi, cháu còn không đi vào phòng bếp phụ giúp."
Long phu nhân rất không thích con trai cùng Thần Bảo Nhi quá thân thiết, như vậy là hạ thấp thân phận của mình.
Thần Bảo Nhi vừa nhìn thấy Long phu nhân, lập tức nhanh chóng cúi đầu đi vào.
Long phu nhân nhìn Vũ Văn Tĩnh, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, bất quá khi bà đến bên cạnh chiếc xe sang trọng kia, nụ cười trên mặt cũng trở nên rõ ràng "Cháu là?"