Chương 19: Chương 5.3
Long Hạo bất đắc dĩ lắc đầu một cái, từ từ nói tất cả lại cho cô, mà sau khi nghe lời thú tội của Long Hạo xong, Thần Bảo Nhi sắc mặt hết sức khó coi, lập tức đứng lên đến, chuẩn bị đi ra nói hết sự thật cho Long phu nhân.
"Em muốn làm gì vậy, Bảo Nhi?" Long Hạo nhanh chóng ngăn cản cô.
"Em phải nói cho mẹ, người ta không có mang thai." Thần Bảo Nhi thật sự rất tức giận, không nghĩ tới Long Hạo lại nói dối, hơn nữa sẽ bị vạch trần lời nói dối đó
Nhưng mà Long Hạo lắc đầu một cái, nhún nhún vai, dáng vẻ rất bình thản, "Em xác định em sẽ không mang thai?"
"Đương nhiên hiện tại em không có mang thai." Thần Bảo Nhi nguýt nguýt, đúng thật, chẳng lẽ mang thai mà bản thân cô không biết sao?
"Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có, không phải sao? Chỉ cần chúng ta cố gắng, nói không chừng em sẽ nhanh chóng mang thai, làm mẹ thời gian này vui vẻ một chút cũng không có gì quá đáng." Long Hạo nói nhẹ nhàng, giống như chuyện này không có ảnh hưởng gì, chỉ cần cuối cùng cô mang thai là được.
Thần Bảo Nhi thật sự khâm phục suy nghĩ của anh, như vậy cũng được "Hạo, anh làm như vậy chính là hành vi lừa dối, anh biết không?"
"Anh không có lừa dối, anh chỉ nói em khả năng đã mang thai, chứ không có nói hiện tại em đã mang thai, không phải sao?" Long Hạo nói như là chuyện đương nhiên, giống như anh không làm gì sai hết, chỉ có điều Long phu nhân quan tâm sai mà thôi.
Thần Bảo Nhi không nói gì nữa, nhớ lại lời nói của anh, bất luận người nào nghe đều sẽ hiểu lầm, Long Hạo vốn là cố ý làm Long phu nhân hiểu lầm, chả trách Long phu nhân nói chuyện làm cô nghe không hiểu.
"Hạo, nếu như em không có thai thì làm sao bây giờ?" Thần Bảo Nhi có chút bận tâm nói, nếu như cái bụng không có lớn lên, chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?
"Vì thế anh hiện tại bắt đầu cố gắng làm em mang thai, tương lai làm chồng thật là rất khổ cực." Long Hạo tà mị cười, giọng nói khàn khàn giống như mình mang trách nhiệm lớn lao vậy.
Anh lúc nói chuyện căn bản là không cho Thần Bảo Nhi cơ hội cãi lại, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu thâm tình hôn môi cô, tư vị anh đã nhớ nhung suốt thời gian qua, nói là làm, chỉ có hai người bọn họ, anh sẽ không lãng phí thời gian.
"A a a..." Thần Bảo Nhi không nói gì, tên đại sắc lang này.
Cảm giác được đầu lưỡi linh xảo thăm dò vào trong miệng cô, dư vị quen thuộc lần thứ hai kéo tới, Thần Bảo Nhi không kìm được lòng học anh, bắt đầu hôn trả, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn quýt nô đùa...
Mà giờ phút này Long Hạo bàn tay nóng rực cũng bắt đầu vòng ra sau lưng cô khóa kéo áo, chậm rãi cởi khuy cài nội y của cô ra, Thần Bảo Nhi cảm thấy vật trước ngực rơi xuống, toàn bộ thân thể đều bị Long Hạo đè xuống giường.
Thần Bảo Nhi uốn éo người, mà giờ phút này Long Hạo cũng chậm rãi đứng lên, không muốn hôn môi cô một cái nữa, sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи áo của chính mình, trần trụi đứng trước mặt cô.
Tuy đã nhìn qua cơ thể tinh tráng của anh, nhưng Thần Bảo Nhi vẫn có chút ngượng ngùng hồng mà đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh.
Long Hạo cũng chú ý tới động tác của Thần Bảo Nhi, nhìn cô ngượng ngùng như vậy, anh chậm rãi tới gần cô, xoa xoa thân thể mê người kia "Cũng đã cùng nhau rồi, còn không quen sao? Xem ra cần phải tăng cường cố gắng, làm em nhanh chóng quen thuộc mới được."
"Hạo, anh thật không đứng đắn!" Thần Bảo Nhi thật sự không nghĩ tới anh vừa leo lên giường đã lộ nguyên hình, nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập.
"Đàn ông và phụ nữ ở trên giường đương nhiên muốn không đứng đắn cũng khó, không như vậy làm sao có thể cho mẹ bế cháu đây? Lão bà đại nhân." Long Hạo tà mị nở nụ cười, nhìn Thần Bảo Nhi thẹn thùng, anh càng nhìn càng thích
Nghĩ tới tương lai khả năng có một tiểu Bảo Nhi dễ thương như vậy, tâm trạng anh càng vui.
Nghĩ tới đây, Long Hạo liếʍ liếʍ vai cô, cảm giác ngứa ngứa làm Thần Bảo Nhi không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn, thân thể uốn éo tới lui "Hạo, đừng như vậy, rất ngứa."
"Sao? Như vậy còn ngứa không?" Vừa nói, Long Hạo nhẹ nhàng cắn bờ môi cô, đầu lưỡi liếʍ môi cô, mang theo nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, bàn tay cũng bắt đầu chậm rãi ở trên lưng cô sờ mó, vô cùng thích ý.
Thần Bảo Nhi đã biết anh muốn làm gì, đau đớn tối hôm qua làm cho cô có chút sợ hãi đẩy anh ra "Hạo, ngày hôm nay em không thoải mái."
Vừa nói, Thần Bảo Nhi vừa né tránh anh, cô đứng lên, lập tức chạy về phía cửa phòng tắm "Em muốn tắm, anh đừng có vào đó."
Nói xong, trên mặt cô hiện lên nụ cười đắc ý, khóa trái của lại .
Long Hạo nằm ở trên giường nhàn nhã nhìn cô chạy trốn, cũng không vội đuổi theo, nhếch lên một nụ cười qủy dị.
Lúc sau, Long Hạo lặng lẽ đi tới cửa phòng tắm.
"Bảo Nhi, anh có thể vào không?"
"Không thể." Thần Bảo Nhi dù muốn hay không cũng lớn tiếng từ chối.
Khi cô đã cởϊ qυầи áo ra, mở vòi hoa sen cho nước chảy vào bồn tắm thủy tinh, cảm giác nước vừa đủ ấm, cô thong thả thả mình vào bồn tắm lớn, nhắm mắt thoải mái hưởng thụ.
Mà giờ phút này Thần Bảo Nhi không biết, một bóng người lặng lẽ từ một cánh cửa khác đi vào, rón ra rón rén đi tới bên người cô, nhìn cô trần trụi nằm ở nơi đó, vóc dáng cân xứng mê người ngâm trong bồn tắm trong suốt, rất mê hoặc lòng người, anh không khỏi mở miệng hỏi dò: "Có muốn ngâm trong cánh hoa không?!"
"Ừm, tốt." Thần Bảo Nhi nhắm hai mắt, nghe có người hỏi mình, cảm thấy ý kiến không tồi, cong môi, gật đầu.
Rất nhanh Thần Bảo Nhi đã ngửi được mùi hoa thoang thoảng, khiến người ta rất thoải mái, nhưng cô còn chưa kịp nói cảm ơn, một đôi tay bắt đầu từ từ xoa xoa thân thể mình, điều này làm cho cô hoảng sợ vội vàng mở mắt, nhìn thấy cánh hoa chậm rãi rơi xuống, còn có một đôi mắt tà ác nhìn.
"Long Hạo, anh, anh vào đây bằng cách nào?"
Thần Bảo Nhi căng thẳng muốn đứng lên, lại bị Long Hạo đè xuống "Lão bà muốn tắm, lão công không ở một bên hầu hạ sao được, không phải như vậy lão bà sẽ cô đơn sao?"
Long Hạo vừa nói, hai tay vừa đi tới bả vai cô, vì cô mà nhẹ nhàng xoa bóp.
"Long Hạo, anh không nên nháo, để em hảo hảo tắm được không?" Nhìn anh rất thoải mái, nhưng mà cặp mắt kia tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, làm Thần Bảo Nhi không khỏi nhớ lại anh điên cuồng tối hôm qua.
"Anh không phải đang giúp em tắm sao?" Long Hạo rất vô tội, nhìn Thần Bảo Nhi vẫn chống cự mình, nhưng anh không hi vọng cô như vậy mãi, phải nghĩ biện pháp làm cho cô quen thuộc anh, cũng yêu thích cùng anh làm vận động mới được, nghĩ xong, Long Hạo nhanh chóng cởϊ qυầи áo của anh ra.
Long Hạo làm vậy khiến cho Thần Bảo Nhi thật sự giật mình, anh không phải là muốn làm ở chỗ này chứ? Nghĩ tới đây, nhịp tim đập của cô cũng tăng lên, trong đầu hiện lên cảnh kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua.
"Hạo, anh làm gì vậy?" Thần Bảo Nhi ngồi dậy, thừa cơ hội này Long Hạo ngồi vào bồn tắm lớn bên trong, tà ác nhìn cô.
"Đương nhiên là tắm rửa, không phải vậy anh vào phòng tắm làm gì, em cho rằng anh làm gì?" Long Hạo ghé sát mặt vào Thần Bảo Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, không phải cô đang nhớ lại hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi kia chứ?
"Em, em nào có, anh không thể chờ em tắm rửa sạch rồi mới đi vào được sao? Còn có anh vào bằng cách nào? Em nhớ em rõ ràng đã khóa cửa."
Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi nhìn cánh cửa kia, nhíu mày lại, hơi nghi hoặc nhìn về phía Long Hạo, anh đến cùng là vào đây bằng cách nào?
"Lẽ nào em không biết phòng anh có hai cánh cửa sao? Phòng tắm đương nhiên cũng không ngoại lệ." Long Hạo rất vô tội nói, giống như anh rất vô tội, nhìn Thần Bảo Nhi vẻ mặt buồn bực, anh càng cảm thấy mình vô tội, phải biết Thần Bảo Nhi ở Long gia lâu như vậy, không nên trách anh không có nhắc trước.
"Nhưng anh cũng phải biết bên trong có người a." Thần Bảo Nhi tức giận không thôi, cô thật sự quên phòng Long Hạo cùng thư phòng là thông với nhau.
"Lão bà của anh, không phải người khác, có sao đâu?" Long Hạochứng minh anh vô tội, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm thảo luận vấn đề này, nghĩ tới đây, tay anh bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn thân thể Thần Bảo Nhi, làm cô từng trận run rẩy.
"Anh làm gì vậy?" Thần Bảo Nhi có chút bất mãn trừng anh.
"Đương nhiên là vì để cho mẹ anh sớm bế cháu rồi." Nói xong, Long Hạo đem sữa tắm nhẹ nhàng thoa lên người cô, rất ôn nhu, hết sức cẩn thận, một chỗ cũng không chịu buông tha, mà ánh mắt kia nóng bỏng, làm Thần Bảo Nhi khó chịu giống như bị lửa thiêu đốt.
"Long Hạo, được rồi." Thần Bảo Nhi thở dốc, không nhịn được đưa tay ra nắm chặt tay anh, làm anh chú ý đến mình, chu cái miệng nhỏ nhắn hết sức bất mãn.
"Lão bà không thích anh hầu hạ sao?"
"Đương nhiên là không thích rồi." Bị anh xoa nắn như vậy, thân thể cô cảm giác vô cùng khô nóng khó chịu, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nếu để anh tiếp tục nữa, cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Thần Bảo Nhi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thể hiện mình rất khát, chú ý tới đây, cô lập tức đứng lên "Em tắm sạch rồi, anh tắm tiếp đi."
"A!" Không nghĩ tới Thần Bảo Nhi vừa mới đứng lên đến, liền bị Long Hạo kéo vào lòng, cả người cô liền ngồi trong l*иg ngực Long Hạo, cảm giác này có chút khó chịu.
"Em tắm xong rồi, nhưng mà anh vẫn chưa có tắm sạch, anh vừa giúp em tắm, em hiện tại có phải hay không giúp lại đây?"
Tiếng nói của anh có chút khàn khàn, bàn tay nóng bỏng bắt đầu ở trên người cô không ngừng xoa nắn, lập tức đặt lên đôi tròn trịa kia, một tay bắt đầu liên tục xoa nắn, đồng thời từ từ đem thân thể nàng chuyển đến, thân thể tinh tráng từ từ nằm xuống, ôn chặt lấy cô, làm cho cô ngồi trên người anh, cự long khổng lồ vẫn chống đỡ phía dưới cô.
Thần Bảo Nhi có chút không thích ứng uốn éo người "Anh trước tiên thả em ra, như vậy em mới có thể giúp anh tắm rửa?"
"Được." Long Hạo lười biếng đáp một tiếng, tuy rằng thả cô ra, nhưng đầu ngón tay anh vẫn là theo bờ vai của cô chậm rãi tuột xuống, đến mức làm cho thân thể Thần Bảo Nhi đỏ ửng.
Thần Bảo Nhi nhanh chóng cầm chai sữa tắm, vì để cho anh không dằn vặt mình nữa, cô nhanh chóng thoa lên người anh, đôi tay nhỏ bé ở trên người anh xoa bóp lung tung, làm Long Hạo không khỏi hít vào một hơi.
Chờ đến khi Thần Bảo Nhi nói một tiếng được rồi, chuẩn bị muốn đứng dậy, Long Hạo ôm cô lên, hai người cùng đi đến vòi hoa sen, mở nước cọ rửa bọt trên người, Long Hạo ánh mắt trừng trừng nhìn mình cô gái trong ngực.
"Thực sự là làm tiểu khả ái tức giận rồi."
"Cái gì?" Thần Bảo Nhi có chút hồ đồ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt như muốn nuốt cô vào bụng, cô có chút sợ hãi lui về phía sau.
Long Hạo ôm chặt lấy cô, thân thể dán chặt vào nhau "Bảo Nhi, tin tưởng anh, lần này sẽ không đau nữa."
"Em... Nhưng mà lần trước rất đau." Chu cái miệng nhỏ nhắn, Thần Bảo Nhi có chút oan ức nhìn anh, hi vọng anh buông tha cho mình.
"Lần này anh bảo đảm em sẽ yêu loại vận động này." Dựa vào vành tai cô, Long Hạo không nhịn được liếʍ một hồi, ve vãn giống như thổ lộ, bàn tay hừng hực khí thế bắt đầu ở phía sau lưng cô liên tục xoa nắn, đầu lưỡi linh xảo dựa vào vai cô khẽ liếʍ.
"Ừm..." cảm giác tê dại từ bên tai truyền đến làm Thần Bảo Nhi không nhịn được nhẹ nhàng rên lên.
Âm thanh như thế làm Long Hạo rất khó chịu, đem thân thể cô ép chặt vào tường, cúi đầu ngậm nụ hoa sớm đã thẳng đứng, yểu điệu giống như đang đợi anh chăm sóc vậy, anh điên cuồng mυ"ŧ, lại sợ một bên tròn trịa khác cô quạnh, một bàn tay khác ở bên tròn trịa kia không ngừng mà nhào nặn.
"Ừm... Hạo, đừng như vậy." Cảm giác rất quái lạ như vậy, Thần Bảo Nhi không kìm được lòng cầu xin.
Mà Long Hạo không chỉ muốn như vậy, tiếp tục đi xuống, đầu lưỡi dọc theo đường đi nhẹ nhàng liếʍ, đến mức làm thân thể Thần Bảo Nhi cũng không nhịn được ưỡn cao, tùy anh đùa bỡn, khi anh đi tới cái nơi tư mật, đầu ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng chạm, mật ngọt nhẹ nhàng chảy ra, làm cho Long Hạo nở nụ cười tà mị, anh chậm rãi đứng lên, làm thân thể Thần Bảo Nhi cảm thấy trống rõng.
"Bảo Nhi, em ướt rồi."
"Ừm..." Thần Bảo Nhi mơ mơ màng màng, cảm giác mình hiện tại rất nóng, thân thể muốn gần anh thêm chút nữa, hai tay không nhịn được thật chặt ôm lấy cổ anh, ánh mắt mê người nhìn hắn, mê người như vậy, quyến rũ như vậy.
"Tiểu yêu tinh." Nhéo mũi xinh đẹp của cô, Long Hạo nhẹ nhàng nhấc bắp đùi cô lên, treo ở bên hông của mình "Nhảy đến người anh, tiểu yêu tinh."
"A, em..." Thần Bảo Nhi vô cùng thẹn thùng.
Nhưng mà Long Hạo căn bản là không kịp đợi cô nhảy lên, anh đã đem chân cô gác lên hông của anh, sau đó cong người một cái.
"A..." kKhông có chuẩn bị, Thần Bảo Nhi cảm giác như mình bị xé rách, tuy rằng không đau đớn bằng tối hôm qua như vậy, nhưng vẫn có chút không thoải mái "Hạo, em..."
"Ngoan, em sẽ thích."
Vừa nói chuyện, Long Hạo đồng thời hôn cô, đầu lưỡi điên cuồng thăm dò vào trong miệng cô, không ngừng mà đòi lấy, mà cư long khổng lồ ở trong cơ thể cô cũng không có nhàn rỗi, không ngừng mà va chạm, một hồi một hồi thẳng tiến rút ra, thẳng tiến rút ra...
Thần Bảo Nhi cảm giác mình sắp theo không kịp tiết tấu của anh "A a a... Hạo, chậm một chút..."
"A... A..." Thần Bảo Nhi cảm giác mình sắp không thể hô hấp, khi đó Long Hạo rời khỏi môi cô, ôm cô thật chặt mà cũng tàn nhẫn va chạm vào trong cơ thể cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, cô chỉ có thể ôm thật chặt lấy cổ anh.
Mãi đến khi Long Hạo thẳng tiến, một dòng nước ấm trào ra, như như tốc độ của dòng điện, làm thân thể Thần Bảo Nhi xụi lơ trong ngực anh, chỉ có thể vô lực tùy ý để Long Hạo ôm, giờ phút này toàn thân cô bị một loại cảm giác tê dại vây quanh, thân thể giống như bay lên trời vậy, trong lòng có một loại cảm giác rất thỏa mãn.
Mà thời điểm Long Hạo ôm cô cũng không ngừng mà thở hổn hển, đóng vòi hoa sen lại, cầm lấy khăn tắm chậm rãi lau sạch sẽ thân thể cô, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm, đi về phía giường lớn để cô nghỉ ngơi thật tốt.
"Ngoan, em cẩn thận ngủ một giấc." Long Hạo nhẹ nhàng hôn trán cô một cái, ôm cô cùng chìm vào giấc mộng.