Chương 16: Chương 4.3
"Anh..." Thần Bảo Nhi biết mình nên mạnh mẽ từ chối, nhưng khi nhìn vào con ngươi mang theo sâu sắc quyến luyến mê người, làm cho cô ý loạn tình mê.
"Anh muốn em, trước đây em ở bên cạnh anh, anh cũng không phát hiện ra em quan trọng với anh như thế nào, giờ phút này anh mới biết anh thật sự muốn em, anh yêu em." Long Hạo thâm tình biểu lộ, nhìn con ngươi Thần Bảo Nhi vì lời thổ lộ của anh mà ướŧ áŧ mê người, trái tim yêu thương không dứt.
"Thiếu gia, em cũng yêu anh." Thần Bảo Nhi ôm anh thật chặt, nước mắt không tự chủ được lướt xuống, mang theo từng tia từng tia ngọt ngào.
Mà cô làm cho Long Hạo rất vui vẻ, cô ôm vào lòng, môi mỏng thâm tình hôn vai cô, "Vậy đem chính mình giao cho anh được không?"
"Nhưng thiếu gia..." Thần Bảo Nhi nghe được như vậy, cả người trong nháy mắt căng thẳng, nhẹ nhàng đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt lấy, căn bản là không cách nào đẩy ra.
"Bảo Nhi, anh thật sự rất muốn rất muốn em, đem chính mình giao cho anh được không?”. Long Hạo chậm rãi quay về Thần Bảo Nhi, ánh mắt khẩn cầu làm cho cả người cô đều sửng sốt, muốn nói gì, cũng không nói ra được.
Mà Long Hạo nhìn vẻ mặt Thần Bảo Nhi, cho rằng cô đã tiếp nhận mình, không khỏi hưng phấn mà cúi thấp đầu mạnh mẽ hút, đùa bỡn hạt nhỏ tròn trịa trước ngực cô, miệng anh như trẻ con mυ"ŧ nụ hoa cô, khẩn trương mà điên cuồng.
Một cái tay khác cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu không ngừng đùa bỡn một bên tròn trịa khác, giống như sợ nó cô đơn vậy, ngón trỏ cùng ngón giữa dùng sức nắn nắn xoa xoa nụ hoa, không để cho cô tự do hô hấp, cô không có sữa, anh tính làm gì?
"Thiếu gia, đừng như vậy."
"Hạo." Long Hạo hơi bất mãn ngẩng đầu, nhìn gò má đo ửng vì động tình kia, nhắc nhở.
Thần Bảo Nhi không phản ứng kịp, không hiểu nhìn Long Hạo.
"Hạo, nhớ kỹ, gọi anh Hạo, hiểu không? Tiểu khả ái của anh." Long Hạo không nhịn được ngắt cái mũi xinh đẹp, lần thứ hai nhắc nhở. Lời nói của anh giống như có thể đầu độc lòng người vậy, làm Thần Bảo Nhi không khỏi nhàn nhạt mở miệng, không kìm lòng được kêu một tiếng: "Hạo..."
Mà Thần Bảo Nhi không biết, cô giờ phút này ngọt ngào mềm mại kêu không khác dùng xuân dược, làm thân thể Long Hạo không nhịn được cứng đờ, bên trong đũng quần vật kia lập tức cứng rắn.
Long Hạo không nhịn được hôn miệng nhỏ làm người ta yêu thương, lần thứ hai điên cuồng hút, trong mắt nhất thời tràn ngập nồng đậm du͙© vọиɠ, muốn ép cô hòa vào trong cơ thể mình.
"A..." Thần Bảo Nhi cảm giác mình hô hấp đều bị đoạt đi, cả người không tự chủ lại gần l*иg ngực anh, thân thể giống như muốn hoà vào làm một, chỉ có thể nắm thật chặt bờ vai của anh, tùy ý để anh tàn phá.
Long Hạo chậm rãi thả môi cô ra, nhìn bờ môi bởi vì anh mà trở nên kiều diễm ướŧ áŧ, không khỏi vẽ lên nụ cười mê người, môi mỏng lần thứ hai chậm rãi tới gần cổ cô hôn xuống, đến mức làm cho Thần Bảo Nhi không nhịn được run rẩy, nhưng lại có loại cảm giác tê dại chưa từng có.
Tiếp theo ánh mắt Long Hạo nhìn nơi tròn trịa của cô, nhìn đôi hạt nhỏ nhô cao vυ"t, anh không khỏi vùi đầu vào, hít thật sâu tư vị thuộc về cô, thật mê hoặc, mà một tay khác bắt đầu đi xuống dưới, đem quần của cô chậm rãi cởi, cánh tay nóng bỏng bắt đầu len giữa hai bắp đùi cô.
Thần Bảo Nhi vặn vẹo, bắt đầu có chút chống cự khép đùi lại, muốn ngăn anh lại "Không thể..."
"Giao chính mình cho anh, Bảo Nhi." Ngẩng đầu lên, Long Hạo đáy mắt du͙© vọиɠ đã không thể khắc chế, nếu cứ như vậy anh sẽ điên lên mất.
"Không thể, chúng ta..." Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo ánh mắt khẩn cầu, không biết nên từ chối làm sao, nhưng cô luôn cảm thấy bọn họ giờ phút này không đúng.
"Không có cái gì không thể, tin tưởng anh."
Lúc nói chuyện, Long Hạo hôn cái môi cô chuẩn bị lải nhải, mang theo điên cuồng cướp đoạt, bức bách Thần Bảo Nhi cùng anh trầm luân, cảm giác được thân thể nàng không cứng nhắc nữa, bắp đùi cũng mở ra, nhìn nơi tư mật xinh đẹp, nhanh chóng tìm tới hai khối thịt bên cạnh.
Mgón trỏ Long Hạo nóng bỏng bắt đầu chơi đùa khối thịt non nớt, càng rục rà rục rịch muốn nhiều hơn, cảm giác được có chút ướŧ áŧ, ngón tay anh chậm rãi đi vào.
"A... Đau..." Thần Bảo Nhi toàn thân lập tức căng thẳng, thân thể nhịn không được run rẩy, hai chân truyền đến từng trận đau nhói làm nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống.
Mà Long Hạo so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, cái trán một giọt một giọt mồ hôi nhỏ lướt xuống, nhìn Thần Bảo Nhi, hiện tại còn chưa có bắt đầu, đợi đến lúc bắt đầu rồi cô phải làm sao? Hiện tại ngón tay anh chỉ luồn vào trong không tới một đoạn, nếu như là Cự Long khổng lồ của anh mà vào thì phải làm sau đây?
"Ô... Không muốn." Thần Bảo Nhi gào khóc, thời điểm khi cô đẩy anh ra, lại cảm giác được có cái gì đó từ trên mu bàn tay cô chảy xuống, làm cô nhìn về phía gương mặt đẹp trai của Long Hạo.
Chỉ thấy anh cố gắng chịu đựng, từng giọt mồ hôi hột thi nhau lăn xuống vẻ mặt thống khổ kia, làm Thần Bảo Nhi có chút sửng sốt "Hạo..." Cô không được kìm lòng đưa tay ra lau mồ hôi cho anh.
Long Hạo dùng môi mỏng ngậm ngón tay của cô, mang theo từng tia từng tia đau lòng "Bảo Nhi, nếu như em thật sự không chịu, anh có thể..."
Lúc nói chuyện, ngón tay anh đã rời khỏi thân thể cô, mà cũng bắt đầu chậm rãi muốn rời khỏi cô. Lúc này, Thần Bảo Nhi ôm chặt lấy hắn "Hạo, em có thể."
"Em chắc chắn chứ?" Long Hạo nhíu mày, anh tuy rằng vô cùng khó chịu, nghe cô nói như vậy thật vui vẻ, nhưng không muốn nhìn thấy cô khó chịu.
"Ừm, em có thể, anh, anh nhẹ chút." Thần Bảo Nhi tuy rằng rất sợ loại cảm giác đó, nhưng cô không muốn thấy Long Hạo khó chịu.
"Anh sẽ rất nhẹ rất nhẹ."
Long Hạo yêu thương nhìn cô, ngón tay lần thứ hai thăm dò vào nơi tư mật, cảm giác cô có chút run rẩy, không khỏi nhẹ nhàng ở nơi tư mật dao động đùa bỡn, mà môi mỏng của anh cũng chậm rãi hướng phía dưới, ôn nhu lại triền miên địa cùng môi cô nô đùa, đầu lưỡi linh xảo chậm rãi thăm dò vào trong miệng cô, chậm rãi tăng nhanh tốc độ, biến thành điên cuồng cướp đoạt...
"A..." Long Hạo ngón tay thừa dịp thời điểm Thần Bảo Nhi thả lòng, ngón trỏ nhanh chóng thăm dò vào, tốc độ như vậy làm cho cô cảm giác toàn thân đều sắp bị anh xé rách.
Mà Long Hạo không chỉ muốn những thứ này, hắn lập tức cởϊ qυầи của mình, đem Cự Long một dùng sức tiến vào.
"Đau đau đau..." Thần Bảo Nhi không nghĩ sẽ đau như vậy, hai tay không ngừng mà đánh Long Hạo, muốn anh rời khỏi cô.
Long Hạo giờ phút này kìm nén cũng rất khó chịu, tiến vào trong cơ thể cô căn bản là không dám lộn xộn "Anh biết, em nhịn một chút, nhịn một chút sẽ qua, sau đó anh sẽ làm cho em hưởng thụ sung sướиɠ."
"Ô ô..." Thần Bảo Nhi căn bản là có không nghe, cô chỉ muốn muốn anh rời khỏi cô, thật sự đau quá, toàn thân giống hư bị anh xé rách vậy, hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn làm cho cô run rẩy, thân thể cũng không nhịn được lần thứ hai vặn vẹo.
Long Hạo cúi đầu điên cuồng hôn cái cô môi run rẩy kia, mang theo nồng đậm áy náy, nhưng cố định thật chặt thân thể cô, không cho cô lộn xộn, sau đó từ từ co rút, một hồi thẳng tiến, thẳng tiến thẳng tiến lại thẳng tiến...
Cự Long bị cô bao vây, làm anh mặt không tự chủ được đỏ lên, cô thật sự rất bé.
"Không muốn, không nên cử động, sẽ đau..." Thần Bảo Nhi thời điểm cô có thể hô hấp liền lên tiếng cảnh cáo.
Nhưng mà Long Hạo không nghe thấy, anh bắt đầu liên tục vận động "Không có chuyện gì, sau đó em sẽ rất thoải mái."
Hành lang bên trong co rút khiến anh vận động vô cùng khó khăn, nhưng anh vẫn tiếp tục vận động, hơn nữa bước tiến càng ngày càng nhanh.
"Hạo, không muốn, không được!" Long Hạo ra sức vận động, Thần Bảo Nhi có thể cảm giác được thân thể không thuộc về chính mình, trở nên rất mẫn cảm, bụng dưới nơi đó chiến đấu run dữ dội, hai tay chỉ có thể nắm thật chặt cổ áo anh.
Giờ phút này Long Hạo dần dần tăng nhanh sức mạnh, cuối cùng trở nên điên cuồng, lần lượt va chạm hoa huy*t làm Thần Bảo Nhi cảm giác được thân thể chính mình sắp bị xé rách.
"A... Hạo, không muốn! Anh, anh quá nhanh, càng lúc càng nhanh!" Thần Bảo Nhi không ngừng xin tha thứ, thân thể lần lượt chịu va chạm, làm cho cô sắp không chịu nổi "A... A..."
Tiếp theo cũng không biết Long Hạo ở bên trong cô nỗ lực bao lâu, có luồng điện chạy qua, Long Hạo lập tức ưỡn thẳng người, đung đưa đến càng thêm kịch liệt, làm Thần Bảo Nhi cũng không nhịn được kêu lên sợ hãi: "Hạo, Hạo... A!"
Mãi đến khi Long Hạo mạnh mẽ dùng chạm vào nơi sâu nhất của cô, một luồng điện nóng bỏng nhanh chóng kéo tới, chảy vào hoa huy*t, làm cho cô không tự chủ được co rút lại, kẹp thật chặt lấy Cợ Long của anh không chịu buông, cái kia nhiệt lưu kia làm cho cô xụi lơ, có cảm giác một loại tê dại bên tai.
Long Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, miệng nhỏ thở hổn hển, làm anh không nhịn được cúi đầu hôn một cái, nhìn cô xụi lơ trong lòng mình, khiến anh bị mê hoặc, Long Hạo không khỏi ôm thật chặt cô vào trong ngực, rất sợ quá nặng sẽ đè lên cô.
"Hạo, anh không cần ôm như thế, em thật sự rất đau." Thần Bảo Nhi cũng không biết mình giờ phút này làm nũng cỡ nào, mềm mại làm Long Hạo trong lòng càng là ngứa ngáy.
"Lần đầu là như vậy, lần sau sẽ không." Long Hạo đau lòng hôn cô một cái.
"Cái gì sau này a, không có sau này." Ngẫm lại liền cảm thấy đau, Thần Bảo Nhi buồn bực nắm tay đánh một cái vào l*иg ngực nóng bỏng của anh, ngẩng đầu vô cùng oan ức nhìn hắn.
"Đứa ngốc, sau này sẽ không đau, tin tưởng anh, Bảo Nhi, hiện tại em ngủ một chút sẽ hết rồi." Long Hạo nhéo cái mũi chun lên của cô, thương tiếc nhẹ giọng nói.
Bọn họ sẽ không chỉ có lần này, sau này còn rất dài, cả đời dài như vậy, cô gái này còn không muốn, chẳng lẽ muốn anh làm hòa thượng sao?
Ý nghĩ này Long Hạo rất không vui, nhìn Thần Bảo Nhi buồn ngủ trong l*иg ngực mình, chính mình dĩ nhiên sẽ nghĩ tới cả đời, có điều nếu như là cùng cô gái này, cả đời sẽ ra sao đây?
"Bảo Nhi, anh nghĩ."
Mà Thần Bảo Nhi nghe xong, tim đập nhanh hơn, khóe miệng mỉm cười, không khỏi ôm chặt anh, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ngọt ngào.