Hai bàn tay Kiều Thanh Thanh từ từ nắm chặt lấy cái váy, vẻ mặt vô cùng tức giận cứ nhìn chăm chú vào Kiều Ân Ân vài giây nhưng cô lấy lại tinh thần hít thở sâu rồi nở một nụ cười rạng rỡ khi bước đến anh, Kiều Thanh Thanh nhẹ nhún vai nhìn anh cười tươi nói.
"Anh Sở An, tối nay anh thật đẹp đấy, nào chúng ta vào thôi"
Kiều Thanh Thanh cô vừa nói xong liền câu lấy tay anh mà dẫn anh vào, cô chẳng thèm quan tâm đến Kiều Ân Ân đang đứng cạnh anh, Kiều Ân Ân liếc mắt nhìn Kiều Thanh Thanh kéo anh đi liền bĩu môi nói.
"Chẳng quan tâm mấy người, tôi tìm cái gì bỏ vào bụng đây"
Kiều Ân Ân cô nói xong liền kéo cái váy mà đi vào, cô loay hoay giữa đám đông hồi lâu, thấy bàn thức ăn cô liền nhanh chân chạy đến, chụp lấy cái đĩa mà gắp thức ăn liên tục, cô xoay đầu nhìn xung quanh không thấy ai nhìn cô liền gắp ăn, bỗng dưng một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô,làm cô hoảng hốt xoay người, một chàng trai với chiếc sơ mi trắng nhìn cô nhẹ cười nói.
"Tôi có thế làm quen với cô không? "
Kiều Ân Ân cô đang dồn một đống thức ăn trong miệng, nhưng chàng trai vừa nói xong cô liền nhanh nuốt vào, nhìn chàng trai mà gặt đầu liên tục, chàng trai nhìn cô cười rồi lại xoay người cằm lấy ly rượu trên bàn đưa trước mặt cô nói.
"Uống cùng tôi một ly đi"
"Tôi không biết uống"
Cô không cần do dự mà đưa thẳng tay từ chối, chàng trai nhẹ nghiên đầu nhìn cô đưa ly rượu trước cô thêm một lần nữa, cô nhẹ cười lắc đầu nhìn anh nói.
"Tôi nói thật, tôi không biết uống"
Kiều Thanh Thanh vô tình nhìn thấy liền kéo Sở An đứng trước Kiều Ân Ân và chàng trai, Kiều Thanh Thanh liếc nhẹ ánh mắt nhìn Sở An rồi nhẹ cười nói.
"Ân Ân đúng là, đã có chồng rồi còn đứng nói chuyện với một chàng trai thân mật như thế nữa "
Sở An nghe những lời Kiều Thanh Thanh nói bỗng dưng tức giận, tay của Kiều Thanh Thanh đang câu chặt tay anh, anh liền dựt mạnh mà đi thẳng vào chỗ Kiều Ân Ân đang đứng, chàng trai đang đứng trước Kiều Ân Ân nhìn cô nhẹ cười nói.
"Cho hỏi cô tên gì"
Kiều Ân Ân liền cười, chỉ mới mở miệng chưa kịp trả lời thì anh từ xa bước đến nắm lấy tay cô kéo vào lòng anh, anh nhìn chàng trai nói.
"Kiều Ân Ân, cô ấy là vợ tôi, nếu không phiền mời anh tránh mặt cho vợ chồng tôi nói chuyện"
Chàng trai nghe những lời anh liền nhìn anh vài giây lại nhẹ cười rồi rời khỏi, cô liền liếc đôi mắt to tròn của mình để mình anh vài giây rồi xô anh khỏi cô nói.
"Đồ thần kinh, tại sao anh lại đuổi anh ấy đi"
"Hơ, chỉ mới trò chuyện mà đã thân thiết đến vậy sao, tôi thích đuổi đi đấy cô làm gì tôi"
Những lời anh nói cô liền tức giận, cứ đưa đôi mắt to tròn trừng lấy anh hồi lâu rồi xoay người cằm lấy đĩa thức ăn mà ăn tiếp, anh đột nhiên bước đến xoay người cô lại nhìn cô bằng ánh mắt tức giận nói.
"Để tôi nhìn thấy cô tiếp cận với chàng trai nào thì cô chết với tôi đấy"
Kiều Ân Ân cô nhìn anh hồi lâu đột nhiên xoay người cằm lấy ly rượu mà hắt lên người anh rồi quay người đi nói.
"Hơ, tôi sẽ tiếp cận cho anh xem, anh làm gì được tôi hả"
Anh bắt đầu tức giận khi nghe thấy những lời nói của cô, Kiều Thanh Thanh đứng ngoài nhìn thấy tất cả liền nhẹ cười, cô nhìn thấy Kiều Ân Ân đang bỏ đi về phía hồ bơi liền nhẹ đưa tay ra lệnh,một chàng trai nhìn thấy liền xoay người đi, Kiều Thanh Thanh cô thừa nước đυ.c thả câu dịu dàng mà đi vào với anh nói.
"Ơ, áo anh làm sao thế, để em đi lấy cái khác cho anh thay"
"Không cần"
Kiều Thanh Thanh vừa xoay đi, nghe câu anh nói liền đứng lại, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng nói.
"Áo anh bẩn rồi, anh mặc như thế sẽ không tốt đâu, một lát em cùng anh cắt bánh sinh nhật anh mặc như thế sẽ,,,"
Kiều Thanh Thanh cô chưa nói xong thì tiếng xì xào bỗng dưng vang lên, cô xoay đầu nhìn liền nhẹ cười rồi xoay lại nhìn anh nói.
"Lại chuyện gì thế, em với anh ra xem sao"
Anh và Kiều Thanh Thanh bước ra thì thấy Kiều Ân Ân đang ngã xuống hồ bơi, anh nhìn thấy liền định chạy đến nhưng Kiều Thanh Thanh lại kéo lại nói.
"Anh không đi, nguy hiểm lắm"
"Buông ra"
Anh xoay sang Kiều Thanh Thanh mà quát lớn làm cô hoản sợ mà nhanh buông tay ra, anh cởi chiếc áo vest bên ngoài mà nhảy xuống hồ để cứu Kiều Ân Ân, Kiều Ân Ân gần kiệt sức cứ cọ quậy tay trên mặt nước, anh bơi đến ôm chặt eo cô mà bế lên, Kiều Ân Ân chỉ vừa lên bờ đã ngất xỉu ngây lập tức, anh cứ lây người cô nói.
"Ân Ân cô tỉnh lại đi, Ân Ân"
Không lâu sau, cô đột nhiên cử động tay, bặt dậy mà ho liên tục, toàn thân cô ướt đẫm anh liền đứng lên bước lấy cái áo vest của anh choàng vào cho cô rồi bế cô lên xe về nhà, Kiều Thanh Thanh thấy anh bế Kiều Ân Ân hai bàn tay liền nắm chặt lại, cằm lấy cái ly rượu mà quăng mạnh quát lớn.
"Kiều Ân Ân, tại mày, chính mày đã phá hỏng buổi tiệc của tao,Aaaaa"