Tay đang cầm mắc áo của Cố Mãn Mãn đột nhiên dừng lại, khẽ nhếch miệng, liền như vậy mà nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, trong nhất thời không biết nên nói cái gì
Thẩm Lệ lại lặp lại một lần nữa: “Là thật”
Cố Mãn Mãn lẫn này đã nghe rõ, cũng vô cùng tin tưởng chính mình vừa rồi không có nghe nhầm.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Cố Mãn Mãn tìm về âm thanh của mình: “Trước đi ra sân bay”
Trong lòng cô thật ra có rất nhiều nghi vấn.
Cô muốn biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Còn muốn biết, là người đàn ông như thế nào có thể khiến cho Thẩm Lệ làm tới bước này.
Nhưng mà bây giờ mấy chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng là không khiến cho Thẩm Lệ chịu tổn thương.
Sân bay vào lúc sáng sớm người rất ít, có vẻ trống rỗng quạnh quẽ.
Cố Mãn Mãn đưa Thẩm Lệ qua cửa kiểm tra an ninh, dặn dò nói: “Sau khi xuống mặt đất thì gọi điện thoại cho em”
Thẩm Lệ gật đầu, vẻ mặt dưới ánh đèn sáng ngời, lại hiện ra vài phần ảm đạm.
Cố Mãn Mãn muốn nói chút gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng lại mất đi âm thanh, bước về phía trước nửa bước, ôm Thẩm Lệ một cái.
Sau khi buông ra, Thẩm Lệ rủ mắt nhìn Cố Mãn Mãn: “Chị không sao”
Cố Mãn Mãn gật đầu: “Ừm”
Thấy Thẩm Lệ đã đi qua cửa kiểm tra an ninh, Cố Mãn Mãn mới rời đi.
Về đến trêи đường, Cố Mãn Mãn nhận được điện thoại của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân tại sao gọi cuốc điện thoại này, Cố Mãn Mãn hiểu được, chỉ là, cô bây giờ cũng không thể cho đáp án mà Cố Tri Dân muốn.
Cô không nhận điện thoại của Cố Tri Dân.
Nhưng Cố Tri Dân cũng không phải là tính cách sẽ dễ dàng buông xuôi, Cố Mãn Mãn không nhận điện thoại, anh ta liền gửi mes cho Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn mở giọng nói mà Cố Tri Dân gửi ra, liền nghe thấy giọng nói âm u của Cố Tri Dân: “Cố Mãn Mãn, em là muốn chết hả?”
Da đầu của Cố Mãn Mãn run lên, Cố Tri Dân lúc này có lẽ là muốn phát điên rồi.
Cố Tri Dân phát điên thì việc gì cũng đều khó giải quyết.
Cố Mãn Mãn đành phải bớt thời gian gửi tin nhắn trả lời cho anh ta: “Em đến tìm anh”
Nửa tiếng sau.
Xe của Cố Mãn Mãn dừng ở cổng của truyền thông Thịnh Hải.
Lúc này sắc trời đã rất là sáng.
Cao ốc truyền thông Thịnh Hải vào lúc sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Cố Mãn Mãn trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất.
Vừa đẩy cửa ra, Cố Mãn Mãn liền ngửi thấy mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc.
Trong phòng không mở đèn cũng không mở cửa sổ, khói thuốc lượn lờ, cô bị sặc mà liên tiếp ho vài tiếp: “Anh?”
“Thẩm Tiểu Lệ đâu?”
Cố Mãn Mãn ho ra nước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Tri Dân đi lại phía cô.
“Em đưa chị ấy đến sân bay, để chị ấy rời đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian…” âm thanh của Cố Mãn Mãn đến cuối cùng đã biến thành nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt màu đỏ tươi của Cố Tri Dân.
“Đi cùng ai?” Cố Tri Dân hỏi.
Cố Mãn Mãn cẩn thận mà trả lời: “Một mình chị ấy”
Trêи gương mặt cường lực duy trì vẻ bình tĩnh của Cố Tri Dân, sau khi nghe rõ lời của cô, triệt để nổ tung: “Một mình? Em vậy mà để em ấy một mình? Vạn nhất em ấy nghĩ không thông làm điều dại dột thì làm sao?”
“Nhưng mà chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi, chị ấy hẳn là…” Cố Mãn Mãn bị ánh mắt của Cố Tri Dân dọa sợ, 3 chữ “không đến mức” đơn giản cũng không nói nên lời.
Giọng nói của Cố Tri Dân khô khốc: “Nếu như em ấy buông xuống rồi, liền không thể nào nhiều năm như vậy cũng không nói với anh!”
“Người đàn ông đó là anh?” Cố Mãn Mãn không dám tin mà nhìn Cố Tri Dân, nghe ngữ khí của anh ta, dường như anh ta chính là một trong những người có liên quan.
Trước đây Cố Tri Dân đã điều tra tường tận chuyện mấy năm gần đây của Thẩm Lệ, mà chuyện liên quan đến việc Thẩm Lệ mang thai, lại không biết vì sao mà một chút cũng tra không được, cho đến lần này bị mang ra ngoài ánh sáng, anh ta phái người đi xử lý, mới phát hiện hoàn toàn không phải là bịa đặt.
Mà Thẩm Lệ mấy năm nay không có quen bạn trai khác, người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông duy nhất, chính là Cố Tri Dân
Chỉ có Cố Tri Dân.