Chương 19: 19: Cách Hay Để Làm Giàu

"Không đâu, đều là vật liệu tốt nhất, kiểm tra Formaldehyde không thành vấn đề mới đưa tới.

" Dì quản lí kí túc xá cũng tán thành sửa sang ký túc xá, chứ kí túc xá quá cũ rồi.

Tô Nhược Hân gật đầu, lập tức cảm thấy những vật liệu sửa sang này chắc chắn rất mắc.

Nhưng mắc hay không không liên quan tới cô.

Tô Nhược Hân đắc ý trở lại ký túc xá.

Hơi luyến tiếc, không muốn cởϊ qυầи áo mới trên người ra, chỉ có cuối tuần có thể mặc chút, bình thường từ thứ hai tới thứ sáu, tối chủ nhật đều phải mặc đồng phục trường.

Còn có, mấy năm nay, bởi vì trong nhà cô là nhỏ nhất, ba mẹ chưa từng mua quần áo mới cho cô, quần áo cô mặc đều là đồ của Tô Kim Như, Tô Thanh Hà mặc chật hoặc là đã cũ.

Đây là bộ quần áo mới đầu tiên kể từ khi cô có thể nhớ được.

Nhớ lại là Lục Diễm Chi mua cho của cô, ấn tượng xấu của Tô Nhược Hân về Lục Diễm Chi cũng thay đổi chút.

Lần sau gặp, nhất định phải nói Lục Diễm Chi trừ tiền quần áo vào lương của cô.

Cô không lấy không đồ của nhà họ Hạ.

Cả buổi sáng, trong lúc ôn bài Tô Nhược Hân thường nhớ tới Hạ Thiên Tường, cô không ở cạnh anh, không biết tình trạng của anh ra sao rồi, tốt hơn hay tệ hơn.

Sắp tới giờ tự học buổi tối, những người trong ký túc xá đã trở lại.

Dương Mỹ Lan vô tới ký túc xá liền bổ nhào về phía Tô Nhược Hân: “Nghe nói chị cậu đón cậu tới nhà họ Hạ, có gặp nam thần của tớ không?"

"Gặp được.

"

"Wow, vậy cậu có xin hình kèm chữ kí của anh ấy cho tớ không?"

"Không có.

" Hạ Thiên Tường hôn mê không thích hợp chụp ảnh, nếu không cô đã chụp cho Dương Mỹ Lan rồi.

Hơn nữa lúc này cô nghĩ, chỉ bằng địa vị không thua sao hạng A trong lòng nữ sinh của Hạ Thiên Tường, tương lai cô có thể lấy hình của Hạ Thiên Tường kiếm tiền hay không.

Ừ, cũng xem như một cách hay để kiếm tiền.

Cách này chắc là được.

Nhưng phải từ từ, chờ Hạ Thiên Tường tỉnh lại, cô sẽ chụp lén lần mấy chục tấm.

Bởi vì lục phủ ngũ tạng bị tổn thương cần hồi phục, Tô Nhược Hân mỗi ngày đều dành ra thời gian luyện Cửu Kinh Bát Mạch Pháp.

Cho nên, dứt khoát lúc luyện công thì đi nhà họ Hạ ở bên cạnh Hạ Thiên Tường.

Luyện công bên cạnh anh, hiệu quả rất tốt.

So với tự mình luyện ở trường thì có thể nói là làm ít được nhiều, hơn nữa, trong phòng ngủ chỉ có cô với Hạ Thiên Tường, ký túc xá nhiều người, bị phát hiện luyện công cô không biết phải giải thích như thế nào.

Phương Tấn mỗi ngày đều tới đón cô, vốn Tô Nhược Hân phản đối, nhưng cô là học sinh cấp ba, thời gian rất quý giá, nhưng, cô chỉ đồng ý Phương Tấn dừng xe ở trước cửa hàng tiện lợi kế bên trường.

Dù sao, tuyệt đối không thể để học sinh của trường trung học Khải Mỹ phát hiện cô mỗi ngày đều đi đến nhà họ Hạ.

Tuy cô đi bộ đến trước cửa hàng tiện lợi tốn chút thời gian, nhưng như vậy an toàn, hơn nữa giữ được bí mật, không ai đoán được cô mỗi lần đi ra ngoài đều là đi đến nhà họ Hạ.

Mà cô đã trở thành người duy nhất không phải người của nhà họ Hạ có thể ra vào tự do phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.

Còn nữa, không biết có phải vì Lục Diễm Chi hay không, thời khoá biểu của tất cả các lớp 12 trường trung học Khải Mỹ đều sửa lại.

Thế mà còn nhân đạo hơn lớp 10, 11, buổi chiều mỗi hôm chỉ học có 2 tiết, 1 tiết còn lại là tự học do học sinh chủ động hoàn thành, không ép thúc học, cũng không phản đối, cô thì có thể nhân tiết thứ ba đi tới nhà họ Hạ.

Còn nữa thời gian tự học buổi tối cũng lùi lại 30p so với lúc trước.

Học sinh lớp 10, 11 ngưỡng mộ không thôi.

Nhưng phụ huynh của các học sinh lớp 12 lại lũ lượt tìm tới trường.

Dù vâỵ, hiệu trưởng chỉ trả lời một câu, đây là lệnh của cấp trên, không nói thêm gì.

Sau buổi tự học chiều thứ sáu, rất nhiều phụ huynh đều lái xe tới đón con mình, rồi tối chủ nhật lại đưa con trở lại trường học tham gia tiết tự học buổi tối.

Hai ngày cuối tuần, họ đều hi vọng có thể bồi bổ cho con bao nhiêu thì bồi bổ bấy nhiêu.

Thậm chí còn sôi nổi truyền tay nhau một thực đơn mỗi tuần dành cho học sinh lớp 12.

Tô Nhược Hân không gửi thực đơn cho ai, cô nhận lấy cũng chẳng ích gì, từ ngày cô rời khỏi nhà, ba mẹ chưa từng gọi điện thoại cho cô.

.