10 năm sau_______________________
Một căn biệt thự tọa trấn nơi ngoại ô trên một ngọn núi. Trong một căn phòng được trang trí chủ yếu màu đen trắng mang lại cảm giác lạnh lẽo và cô độc. Không gian trong căn phòng im lặng và tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy cả một cây kim rơi cuốn nền nhà. Trên chiếc giường kingsize có một người đàn ông với khuôn mặt tuấn mỹ, dung mạo không một khuyết điểm đang say giấc. Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang phá vỡ khoảng không im lặng và đánh thứ người đàn ông kia dậy:
" Reng...Reng...Reng..."
Một bàn tay to lớn với lấy chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường, giọng nói ngái ngủ khàn khàn trầm ấm cất lên:
"Alo".
Giọng nói đùa cợt của một người đàn ông vang lên đầu điện thoại bên kia:
" Thiên, cậu không định đi sao?"
" 30 phút"
" Mình tưởng cậu sẽ không đi. Thay đổi rồi sao?"
Câu nói này khiến cho người đàn ông nhíu mày, cất giọng nói đe dọa:
" Muốn chết?"
Dù chỉ là thông qua chiếc điện thoại nhưng người đầu dây bên kia vẫn cảm thấy khí lạnh đang bao quanh lấy mình, sống lưng lạnh toát. Dù sao vẫn quý cái mạng sống này không nên chọc vào quỷ nên đành khoan nhượng:
" Mình còn yêu đời lắm. Mình cúp trước"
Chiếc điện thoại bây giờ chỉ vang lên tiếng "Tút...Tút...Tút...". Người đàn ông nhanh chóng bước xuống giường, đôi chân nhanh nhẹn đi vào VSCN. Khoảng 5" sau, một người đàn ông lịch lãm bước ra với bộ vest đắt tiền làm tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mình.
Bước xuống dưới nhà, tất cả người làm nhìn thấy anh xuống liên ngừng tất cả công việc cung kính, gập người 90°:
" Thiếu gia"
Anh khé gật đầu, khua tay ra hiệu cho mọi người làm việc tiếp công việc của mình, tất cả nhận lệnh liền tiếp tục việc cảu bản thân. Người đàn ông đi về một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng:
" Dì Trần"
Người phụ nữ nghe thấy tiếng anh liền nhanh chống gập người nói:
" Thiếu gia"
Dì Trần là người làm việc cho gia đình đã 40 năm và chăm sóc anh từ khi ba mẹ anh mất nên anh rất tôn trọng bà:
" Dì Trần, tôi sẽ đi vài ngày biệt thự giao lại cho dì quản lý"
Dì Trần cung kính vâng mệnh
" Vâng thiếu gia"
Sau khi dặn dò một vài câu với dì Trần xong anh liền nhanh chóng bước nhanh ra ngoài bước lên chiếc BWM phóng nhanh đến Death bang. Anh chính là Lâm Mạnh Thiên - đại lão Death bang và là CEO Lâm thị NO.1 thế giới. Khoảng 30" sau anh đã xuất hiện ở Death bang. Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, hai hàng sát thủ xếp thẳng hàng đứng sang hai bên chừa lối đi ở giữa cho anh, cúi gập người 90° hô:
" Đại lão"
Anh hiên ngang đi ở giữa, bước thẳng vào bên trong, vừa mới bước vào thì giọng nói đùa cợt vang lên trêu chọc anh:
" Mình tưởng cậu nói giỡn ai ngờ đi thật"
Anh không nói gì chỉ liếc ánh mắt muốn gϊếŧ người lia qua người đang nhàn hạ ngồi trên chiếc sofa nhâm nhi ly rượu trong tay. Người có thể nói chuyện với anh như vậy và với cái giọng điệu đó chỉ có một người - Chu Tinh Kiệt - nhị lão Death bang và là CEO của Chu thị NO.2 thế giới.
Thấy ánh mắt đó của anh Tinh Kiệt câm nín, nhếch vai ra vẻ vô tội. Anh không nói gì với Tinh Kiệt đi thẳng đến chỗ để phi cơ riêng của anh, theo sau là Chu Tinh Kiệt và vài tên thuộc hạ. Chiếc phi cơ cất cánh xoẹt ngang bầu trời. Anh nhìn ra những đám mây lơ lửng trên trời, một loạt ký ức đau buồn xuất hiện qua đầu anh, anh thì thầm như nói với chính bản thân mình:
" Thượng Hải, sắp đến r"