Chương 50

Tạ Mẫn Hành là người trưởng thành, ra khỏi tiêu thu thì tức giận đá hòn đá bên đường, Vân Thư nhìn thấy cũng xót cho chân anh.

Tạ Mẫn Hành không biết nên làm thế nào để tìm em gái của mình, đã nhịn nửa ngày, cuỗi cùng thốt ra. một câu: “Mẫn Tây thật sự mờ mắt rồi.”

Vân Thư cười đùa: “Vậy sau này tôi phải truyền cho em ây nhiều chút, dù sao thì mắt nhìn của tôi cũng rất cao.”

Rõ ràng Vân Thư là cô gái ngoan, rất đáng yêu, nhưng vừa nãy lại dọa cả nhà Lưu Hạo Trạch, còn khiến cho người phụ nữ đó run rẫy?

Tạ Mẫn Hành nhìn lấy Vân Thư: “Lên xe thôi.”

Sau khi hai người họ rời đi, ba Lưu Hạo Trạch nói: “Hình như túi xách mà vừa nãy cô gái đó mang giông với vợ của hiệu trưởng chúng ta.”

“Chắc chắn là gϊếŧ người cướp được.”

Mẹ Lưu Hạo Trạch đi vào phòng ngủ tìm khế ước nhà của mình rồi ôm vào lòng: “Đúng, chúng ta phải báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.”

Lựu Hạo Trạch có chút lo lắng, nhưng vẫn buông miệng đá xuống, nghe lời ba mẹ đi báo cảnh sát.

Đêm nay, cả nhà Lưu Hạo Trạch cũng đừng hỏng được ngủ yên ồn.

Tạ Mẫn Hành lái xe chậm rãi ở trên đường, đã mười hai giờ đêm rồi, nhưng vấn chưa tìm thây người: “Vân Thư, nêu như cô gặp chuyện như vậy thì cô sẽ làm gì?”

“Tôi? Nếu như mấy người ức: hϊếp tôi như vậy, thì tôi nhât định sẽ không về nhà, nhà tôi lại đấu không lại nhà anh, trở vê cũng gây phiền phức cho ba, mẹ tôi, nhưng có lẽ là Mẫn Tây muốn bảo vệ cả nhà Lưu Hạo Trạch, dù sao thì nếu để ba mẹ biết chuyện này, nói không chừng sẽ băm cả nhà Lưu Hạo Trạch ra.” Vân Thư phân tích.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Vậy cô sẽ đi đâu?”



“Tại sao lại hỏi tôi?” Vân Thư hỏi ngược lại.

Tạ Mẫn Hành thừa nhận mình lớn tuổi quá rồi, già rôi, không hiểu tâm tư của mây cô gái: “Hai người cùng trang lứa, có lẽ cô biệt suy nghĩ của con bé.”

“Cũng đúng, tôi hai mươi em ây mười bảy, còn anh thì sắp ba mươi.” Giọng điệu của Vân Thư ghét bỏ Tạ Mẫn Hành, nếu không phải lúc này Tạ Mẫn Hành đang lái xe, thật sự không thể buông tay đánh người, nếu không anh sẽ bạo lực gia đình. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Mỗi lần Vân Thư chê anh già, Tạ Mẫn Hành đều nghi ngờ bản thân cả nửa ngày, mình thật sự già rồi sao?

“Bờ biển, quán bar, đỉnh núi.” Vân Thư chặn lời Tạ Mẫn Hành đang muôn nói.

Vân Thư tiếp tục phân tích: “Mẫn Tây không có bạn thân nên sẽ không đến quán bar, nhà các người lại ký hết hợp đồng bao trọn những ngọn núi cao nhất, đẹp nhất ở thành phó A, nên Mẫn Tây cũng sẽ không đên những ngọn núi đó, cho nên rất có khả năng là bờ biến.”

Tạ Mẫn Hành một cước đạp chân ga đến cùng: “Đi đến bờ biển.”

Đến bờ biển, Vân Thư trèo qua lan can, Tạ Mẫn Hành suýt chút nữa thì đánh cô: “Cô có thể cần thận chút không?”

Vân Thư thè lưỡi: “Chẳng phải là tôi đang cân thận sao.”

Tạ Mẫn Hành luôn ở phía sau bảo vệ cô, cần thận lại đi mạo hiểm như vậy sao? Thật sự sợ cô không cần thận té ngã.

Tạ Mẫn Hành luôn theo sát ở phía sau, thấy bước chân Vân Thư lảo.

đảo, anh trực tiếp bước tới, kéo lấy tay Vân Thư, dân đường. Bật đèn pin trên điện thoại di động, tìm người. bên bờ biến, bờ biển lớn như vậy, phải đi một đoạn đường dài.