Chương 48

Cánh tay Tạ Mẫn Hành duỗi thẳng về phía trước chăn cửa lại, hỏi Lưu Hạo Trạch: “Tạ Mẫn Tây đâu?”

Lưu Hạo Trạch sợ đến nuốt nước bọt: “Không phải ‹ cậu ây vê nhà rôi sao?

Tôi không biết.”

Tạ Mẫn Hành như sắp nỗ tung.

Lưu Hạo Trạch vội vàng hét lên: “Mẹ, mẹ ơi.”

Vân Thư thấy Tạ Mẫn Hành dọa Lưu Hạo Trạch, sợ xảy ra chuyện, thấy sắc mặt cậu ta còn tráng bệch vì thế đã lập tức chặn ở giữa: “Nói cho tôi biết, hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Hạo Trạch bị Tạ Mẫn Hành dùng SỨC chèn ép ngôi bệt trên mặt đất, sợ hãi lùi về phía sau: “Hai người là ai?”

Vân Thư thê: “Tôi chưa từng thấy qua nam sinh yêu điệu như vậy, đánh chết tôi cũng không tin Mẫn Tây sẽ vì cậu ta.”

Lưu Hạo Trạch vẫn chưa rõ tình hình: “Mẹ, mẹ, cứu mạng.”

Vân Thư lại thề, Lưu Hạo Trạch nói thêm một câu nữa thì hôm nay Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ ném người từ tầng sáu xuống.

Vân Thư nhẫn nhịn, giải thích: “Chúng tôi là người nhà của em ấy, hiện tại cậu hãy nói cho chúng tôi biết hôm nay hai người đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu diễm.” Lời cuối cùng, Vân Thư có ý cảnh cáo rõ ràng.

Lúc này, trong nhà vang lên máy tiếng: “Con trai, bị sao vậy?”

Đến giờ phút này, Lưu Hạo Trạch vẫn không da^ʍ đứng lên, mà vẫn nằm sắp trên mặt đât: “Mẹ, là jU nhà Mẫn Tây. Đền, đến rồi..



Người phụ nữ mặc áo bông, tóc xõa tung ra đáp lại: si là bọn họ à, vậy đóng của lại đi.”

Lưu Hạo Trạch nói với mẹ mình: “Mẫn Tây vận chưa về nhà, bọn họ đến là tìm Mẫn Tây.”

“Con bé có về nhà hay không liên quan gì đến con? Đóng của lại đi.”

Tạ Mẫn Hành bước ra từ phía sau cửa: “Tạ Mẫn Tây đâu?”

Mẹ của Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, có chút ngắn người, lúc này, ba của Lưu Hạo Trạch đi ra mắng: “Ai biết nó chết ở đâu chứ.”

Tạ Mẫn Hành đi vào nhà Lưu Hạo Trạch, véo cổ Lưu Hạo Trạch trên mặt đất: “Tôi hỏi cậu một câu nữa, Tạ Mẫn Tây đâu?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lần này ba mẹ Lưu Hạo Trạch thật sự hoảng hốt: “Trạch, cậu buông tay ra. : Lưu Hạo Trạch nghẹn đến đỏ bừng, lắc đầu: “Tôi không biết.”

Mẹ Lưu Hạo Trạch lại nói: “Hôm nay con bé đến nhà chúng tôi rồi lại đi.

Chúng tôi thực sự không biết.”

Vân Thư tiến lên đối mặt với mẹ Lưu Hạo Trạch hỏi: “Đến nhà bà sao?”

“Ừm, về với Hạo Trạch nhà tôi.” Mẹ Lưu Hạo Trạch nói: “Cậu mau buông tay, đây là muốn mạng người sao.”

Tạ Mẫn Hành buông tay ra, sắc mặt âm trầm, con ngươi hẹp dài thâm thúy sinh ra nguy hiểm, khiến cả nhà Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, còn cho rằng là Tu La địa ngục đến đoạt mạng, sợ tới mức lùi vê phía sau.

Vân Thư nhìn chằm chằm bọn họ, hỏi: “Sau đó thì sao?”