Chương 46

“Vân Thư, mẹ đi cùng con.” Tạ phu nhân sợ ‘Vân Thư không dẫn theo bà ây, nên lôi kéo tay Vân Thư không buông.

Nhưng tình trạng hiện tại của bà ấy đúng là không thích hợp ra ngoài.

Ông Tạ: “Bà yên tĩnh chút, đừng gây tiểm rắc rồi nữa.”

Quả thật trong lòng ông äy là muôn Tạ phu nhân ở bên cạnh ông ấy, ông ấy tận mắt nhìn thấy mới yên tâm, chỉ là nói ra sẽ đả thương người, ông Tạ ý thức được không đúng, nhưng lại nói ra rồi.

Tạ phụ nhân ấm ức nói không nên lời, ‘Hỉ cảm thấy mình là một phiền phức.

Tạ Mẫn Hành phiền não không thôi, anh chưa bao giờ có sắc mặt tốt với ông Tạ: “Ba, đủ rồi.”

Ông Tạ nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại.

Vân Thư nói với bà Vân: “Mẹơi, mẹ ở bên cạnh mẹ chồng con được không?

Con sẽ tự đi tìm.”

Bà Vân cũng có lòng lo lắng, nhưng nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, bà Vân lại yên tâm nói: “Được. Chú ý an toàn.”

“Mẹ không sao, mẹ sẽ đợi tin tức của con ở đây. Vân Thư, chú ý an toàn.”

Tạ phu nhân nói.

Tạ Mẫn Hành lại nói với ông Tạ: “Ba, ba xem camera ở đây đi, bản đò, rồi ở bên cạnh mẹ, con sẽ đi tìm với Vân Thư.”

Vân Thư gật đầu.



Mọi người đều đồng ý với quyết định này, Tạ Mãn Hành lái xe dân Vân Thư đi, ông bà Vân một chiếc xe, còn có người của cục cảnh sát, trận thê rất lớn, Vân Thư chưa bao giờ thấy qua.

Bên trong còn có một nhóm người rất kỳ lạ lái chiếc xe lòe loẹt, dọc theo ngoại ô thành phố A đến công xưởng tìm người.

Lúc thuộc hạ báo cáo cho Tạ Mẫn Re Tạ Mẫn Hành lập tức chau mày: “Để phòng bọn họ. Tìm được Mẫn Tây thì tra thân phận của bọn họ Đi.

Trên đường, Vân Thư chỉ huy cho Tạ Mẫn Hành: “Con đường thi trước rẻ trái.”

“Siêu thị đó rẻ phải.”

“Qua đèn đỏ rẻ trái là đến.” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Hành về nước không lâu, thường có tài xê lái xe nên không rành đường bằng Vân Thư, Vân Thư có thể mắt nhắm mắt mở thuộc hết tên đường ở thành phố A, bởi vậy Vân Thư nói gì thì là đó.

“Dừng xe tại đây đi, chúng ta đi xuống tìm.” Tạ Mẫn Hành dừng xe lại, đi vê phía trường học với Vân Thư, nghỉ hè nên cửa của trường học không hoàn toàn đóng lại, còn đề lại một kế hở, Vân Thư và Tạ Mẫn Hành dịch qua, tiền vào trường học, tìm từng phòng học. Nhưng vân không tìm thấy người.

Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đều đồ mô hôi, Vân Thư kéo dây kéo áo bông xuÔng, lớp bông bên trong đều lộ ra ngoài, thầy vậy, Tạ Mân Hành lại kéo lên: “Lạnh là cởϊ áσ, sẽ bị cảm lạnh đó.”

Vân Thư cười khổ: “Tôi nóng:” Toàn thân ướt dính rôi.

“Lát nữa sẽ không nóng nữa.”

Hai người họ đi đến sân tập của nhà trường, tìm khắp mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không thầy gì.

Lúc đi ra ngoài, Vân Thư nhìn thấy ông bảo vệ ở lớp cửa kính: “Ông ơi, ông mở cửa ra đi.”