Bà Vân nghe xong lặc đâu, bà ây sẽ không đả kích ý nghĩ của con gái, sau khi cô trở vê sẽ phát hiện bản thân sai ở đâu. Vân Thư trực tiếp bỏ qua tiền lương của nhân viên công ty, còn có đất đai…, bà Vân hỏi: “Con có nghe qua quy luật tám hai chưa?”
“Có nghe qua rồi, hai mươi phần trăm người giàu năm giữ tám mươi phân trăm tài sản của họ. Mẹ, mẹ muôn nói gì?” Vân Thư khó hiểu.
“Một ý nghĩa khác của nó chính là có tám lui phần trăm người không giàu có, nhà chồng nhà họ Tạ của con chính là hai mười phần trăm người giàu có đó, tất nhiên là chúng ta không thể VƯỢT qua, vậy sao không làm tốt bất động sản của chúng ta? Ở phương diện xây dựng tiểu khu, chúng ta chính là lão đại, tám mươi phận trăm người đó là một cơ SỐ khổng lồ. Nền đừng xem thường.” Bà Vân là thái rau.
Vân Thư hình như hiểu được một chút, nhưng lại như không hiểu.
“Mẹ, đầu óc con không theo kịp suy nghĩ của con. Con vẫn chưa tóm tất được con đường kinh doanh của mẹ và ba.” Vân Thư vừa suy nghĩ, vừa nói với bà Vân.
Tháy vậy, bà Vân cười ấm áp an ủi cô: “Con gái, muôn thành công, con phải có ý tưởng trước, có ý tưởng muôn thực hiện thì con phải có kê hoạch, khả năng, điều tra thị trường và xác định vị trí, quan trọng nhật là kiên trì!”
Học sinh Vân Thư ngoan ngoãn: “Mẹ, con biết rồi. Côи ŧɧịt̠ tối con sẽ đọc lại.”
“Được rồi, đi ra ngoài trước đi, để mặt mày tỉnh táo lại chút, đồ ăn cũng đã thái xong, gọi điện thoại cho ba con đi, hôm nay con ở nhà, chắc chắn tối nay ông ầy sẽ vệ nhà sớm.” Bà Vân rửa tay, Vân Thư ôm cánh tay của bà Vân đi ra khỏi phòng bếp. Hai mẹ con không có việc gì thì thích dính lấy nhau, đến mức tin tức phát sóng cũng có thể nói chuyện đôi ba câu.
Hạnh phúc chỉ cần như vậy.
Quả nhiên nghe thầy con gái ở nhà, ông Vân sớm đầy công việc kinh doanh của công ty, về đến nhà với vợ con, vừa vào nhà, đang thay giày ở cửa, đã bắt đầu hỏi: “Sao hôm nay Tiểu Thư lại trở về vậy?”
“Nhớ ba, ba, con càng ngày càng sùng bái ba rồi.” Vân Thử ốm lây cô ba làm nũng.
Ong Vân túm lây cánh tay trên cổ, lùi về kiểm tra xem có gây hay. không, sau đó nói tiếp: “Lớn như vậy rồi, còn thích ôm cỗ ba như hồi nhỏ.” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Vân Thư lại tiền lên, ôm cổ: “Lớn hơn nữa cũng là con gái ba, hơn nữa con mới hai mươi tuổi, chưa lớn.”
Cũng đúng, con gái mới hai mươi, gả cho người ta cúng mới hai mười. Sợ đến bồn mươi cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sau bữa tối, cả nhà ba người họ đều năm trên sô pha xem phim truyện hình, Vân Thư ôm sâu riêng ăn từng múi với bà Vân, ông Vận chịu không nổi mùi vị: “Ăn gì vậy, thối quá rồi, ăn xong cả miệng đêu thối.”
“Ba, không thối, rất thơm, lát nữa con ợ một cái cho ba ngửi xem sao.” Vân Thư lại ghét bỏ ba mình.
Ông Vân cảm thấy phòng khách đã không còn chỗ dung thân, muốn đến phòng sách: “Không đυ.ng đến được thì ba trốn được. Đến phòng sách đây.”
Vân Thư cười gian: “Ba, ba đi đâu cũng vô dụng, trên quần : áo của ba đều dính mùi sâu riêng rồi.”
Ông Vân buồn bã nhìn vợ và con gái: “Kiệp trước tôi đã tạo nghiệt gì sao.
Dút lời, bản thân nhận mệnh trở lại phòng ngủ tắm rửa.
Sợ sầu riêng có mùi thối trong mũi ông Vân là sự âm áp của gia đình.
Hoàng hôn nghiêng vệ phía tây, trời tôi sớm, Vân Thư nhìn vào những đám mây màu hồng bên ngoài, nói: “Mẹ, ngày mai phơi chăn đi, mai là một ngày đẹp trời.”
“Được.”