Chương 334

Vân Thư vừa tỉnh ngủ, cô nhìn thấy cành cây ngoài cửa số mọc lên mâm mới, cô đi chân trần xuông giường, đi tới tủ lật tìm một cây gậy gô.

Đi ra ban công đặt cây gậy ở giữa cành cây.

Trong lòng cô tưởng tượng: “Nếu cành cây có thê duỗi đên ban công thì tốt.”

Bi kịch của cây gậy “cạch” rơi xuống đât.

Những tưởng tượng đẹp của Vân Thư bị phá vỡ.

Tạ Mẫn Hành: “Đó là cành cây, không phải dây mây, dựa vào một cây gậy thì không có tác dụng.”

Hình như cái gì Tạ Mẫn Hành cũng biết.

Vân Thư muốn đi qua chỉ giáo, sao có thể đề phòng ngủ của mình trở thành nơi tỉnh linh được.

Thì dưới lầu “Tỉng ting”, có người bắm chuông cửa.

“Em đợi anh ở trong phòng, anh xuống lầu xem là ai.”

“Được, đi mau về mau.” Cô vẫn đang chờ chỉ giáo.



Tạ Mẫn Hành đi xuống lầu, mở cửa nhìn thấy ô ông Tạ.

Giọng điệu không thân thiện: “Ba đến làm gi?”

“Ba không liên lạc được với Mẫn Thận, con có liên lạc được không?”

Ông Tạ rất lo lắng cho an nguy của con trai, Tạ Mãn Hành: “Em ây rất an toàn, có lẽ là tín hiệu lại bị gián đoạn.”

Nhận được kết quả, ông Tạ xem như an tâm.

Sau đó lại nhớ đến vết thương của Vân Thư.

“Tiêu Thư đâu?”

“Ngủ.”

“Vết thương của con bé thế nào rồi?”

Ông Tạ hỏi, trong lòng hơi chột dạ.

Tạ Mẫn Hành: “Không có gì đáng ngại, ba trở về đi. Nếu nhừ không yên tầm, có thể gọi điện thoại cho Mân Thận, tín hiệu kết nối được thì em ấy sẽ liên lạc với ba.”



“Được.”

Ông Tạ nói được rồi rời đi, ông ấy lại gọi cho con trai út.

Lại không có ai nghe máy.

Mãi cho đến buổi tối, Tạ Mẫn Thận mới gọi lại: “Ba.”

“Hây, Mẫn Thận, con thế nào rồi?”

Lo lắng của người làm ba đều thể hiện trong lời nói.

Tạ Mẫn Thận: “Con không sao. Ở đây rất bình thường. Gián đoạn tín hiệu là chuyện thường xuyên, ba không cần phải lo lăng.”

“Con à, con nhất định phải chú ý an toàn.”

Tạ Mẫn Thận đồng ý với ông ấy.

Chuyện này kí©h thí©ɧ không nhỏ đối với anh ây, anh ây nói rật ít, chỉ qua loa mây câu cho xong việc.

“Ông xã, anh nói cho em biết làm thế nào để đưa cành cây vào trong đi?”