Chương 333

Đêm khuya, Tạ Mẫn Hành nhận được tin tức ở trong nước, anh gọi điện thoại, binh lính nơi Tạ Mẫn Thận vẫn đang thao luyện.

“Mẫn Thận, Lôi Đạt tỉnh ròi, Tiểu Quân cũng đã được an táng.”

Tạ Mẫn Thận im lặng một lúc lâu: “Anh, anh vẫn chưa ngủ sao.”

Tạ Mẫn Hành: “Đang xử lý chuyện công ty trong phòng sách.”

Gặp phải chuyện như vậy, Tạ Mẫn Hành an ủi anh em: “Mẫn Thận, con người đều có số mệnh, anh đã dặn dò bộ phận tài chính của công ty bôi thường cho người nhà của Tiêu Quận và Lôi Đạt. Có muốn cho ông nội biết chuyện này không?”

Tạ Mẫn Thận lắc đầu qua điện thoại: “Ống nội đã về hưu, đừng nói những, chuyện này cho ông biết. Gia đình thế nào rôi?”

“Mọi thứ đều tốt.”

Tạ Mẫn Thận: “Em tắt máy đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Những ngôi sao trên đỉnh núi nhỏ chỉ có thể nhìn thấy từng chấm, Vân Thư lại phát hiện phong cảnh nơi này rất hợp với tâm ý của cô. Gió tháng tư không lạnh như trước, đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Vân Thư mặc đồ ngủ nằm sắp trên ban công nhìn ra xa, Tạ Mẫn Hành tiên vào phòng hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Đang đợi anh à?”

Không có, em đang cảm thán đây là đât do ai chọn, rất có mắt nhìn, còn có căn nhà này là do ai thiết kế, rất được lòng em. Thêm đùi gà.”

Tạ Mẫn Hành đi qua, ôm Vân Thư cách lớp áo ngủ: “Chồng em không thích ăn đùi gà, chỉ thích ăn em.”

Vân Thư đỏ mặt, từ khi hai người họ thực sự quan hệ, trong lòng Vân Thư không được tự nhiên mây ngày, đi làm đêu không yên lòng, lúc nhìn thấy bà Tạ đa số là cúi đâu, sau đó bị Tạ Mẫn Hành gọi đến phòng sách, sau khi “an ủi” một trận, cảm giác khó chịu lúc trước của Vân Thư đã tan thành mây khói.

Sau ngày đó, Tạ Mẫn Hành luôn có rất nhiêu lời nói tình cảm: “Tạ Mẫn Hành, Sao anh lại không đứng đắn như vậy.”



Nơi nào đó ở Nam Phi, mặt trời chiếu rọi chói mắt.

Tạ Mẫn Thận nhìn binh lính tập luyện dưới ánh mặt trời, thiếu đi hai người.

Đàn ông như anh ấy còn phải dùng thời gian rất dài mới chấp nhận được sự thật này, sự thật Tiểu Quân và Lôi Đạt không còn nữa.

Tạ Mẫn Thận dựa lưng vào quả cầu đất, ngắng đầu nhìn thăng vào ánh.

mặt trời, phát hiện rất chói mắt, chấm đen xung quanh giỗng như kiến phóng to từng chút một, lại tiếp tục phóng to, cuôi cùng anh ây nhằm mắt lại.

Anh ấy cũng không biết mình đang suy nghĩ điêu gì, cứ như nhắm mắt lại thì trong lòng sẽ rất bình tĩnh.

Dương Nhiễm nhớ nhung thành bệnh, Ïo lắng thành sông. Cô ây không nhịn được, một mình đi đến chỗ của Tạ Mẫn Thận.

Cô ấy đứng đó lặng lẽ nhìn.

Thấy anh ấy bi thương, trong lòng cũng tràn đây tôn thương.

“Tạ Mẫn Thận, tôi muốn anh quay đầu lại nhìn tôi.” Dương Nhiễm nhỏ giọng nói với bóng lưng của anh ấy.

Dương Nhiễm đã từng cúi đầu từ khi nào chứ?

Tạ Mẫn Thận cảm nhận được tia cực tím chiếu rọi, trong lòng cũng nóng rực.