“Vâng. Anh Hùng.”
Ánh mặt trời chói lóa nhưng đáy lòng môi quân nhân gìn giữ hòa bình lại lạnh lẽo, quân nhân nước Bắc ngôi trong nhà xác cả đêm, lúc đi ra, ánh mắt bọn họ đều sưng đỏ.
Máy bay của tổng bộ đã đến đại bản doanh, Dương Nhiễm và cấp dưới mặc một thân đen đứng bên ngoài nhìn từ xa xa, quân nhần tổng bộ bàn giao hoàn thành, lên máy bay, Tạ Mẫn Thận dẫn tiểu đội, HN bóng máy bay lớn tiếng hét lên: “Kính lễ.”
Âm thanh quá lớn, đến mức vỡ giọng.
Tầm mắt dưới kính râm Dương Nhiễm đã sớm bị nước mắt nhuộm đầy mơ hồ không rõ.
Cho đến khi không còn nhìn thấy máy bay, nhóm của Tạ Mẫn Thận vẫn chưa buông tay.
Dương Nhiễm luyến tiếc nhìn mặt Tạ Mẫn Thận từ xa, nói với tùy tùng phía sau: “Đi thôi.”
Đại bản doanh thiếu đi hai chiến hữu, bầu không khí trở nên áp lực, có binh lính báo cáo: “Đội trưởng, đã tìm được người gϊếŧ chêt Tiêu Quân, là trùm ma túy.”
Tạ Mẫn Thận: “Tôi biết.”
“Đội trưởng, tôi muốn đi báo thù.”
Tạ Mẫn Thận: “Cậu là một quân nhân, không nên nghe thấy hai chữ báo thù từ miệng cậu, cậu chỉ có thể nghe mệnh lệnh hành SIỦ: “Đội trưởng, tôi muốn báo thù.”
“Trở về.”
“Đội trưởng.”
“Tôi ra lệnh cho cậu trở về.”
Dương Nhiễm trở về nhà, Hắc Hùng đi tìm cô ây: “Trùm ma túy, Xà Ảnh, Jeter, Quỷ Thắng, bốn người này là người li mưu phát đông chiên tranh, Jeter và Quỷ Thăng đã khai báo nguyên nhân sự việc với anh, bọn họ đã chủ động đi nhận phạt, trùm ma túy thì em đã gặp, anh sẽ xử lý cậu ta, em hãy dẫn người đi thanh lý sạch sẽ Xà Anh đi, coi như là giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.”
“Anh trai, cảm giác chịu tội sẽ không giảm bớt. Nhưng em vẫn sẽ gϊếŧ anh 5 để trả thù. Jeter và Quỷ Thắng, tốt nhất anh đừng để em biết được tung tích của bọn họ, nhận sai cũng không được.”
Dương Nhiễm trở về phòng mình, thay áo da và áo gió, trên thắt lưng, trong tay, trên đùi, trên quần áo đều là lựu đạn và súng ngắn, đạn.
Lúc Xà Ảnh vẫn còn ẩn nắp trong phòng mình, Dương Nhiễm đã đện thăm: “Chị Nhiễm tời rồi, mau ngôi đi.
Sao hôm nay chị Nhiễm lại đến đây vậy?”
Dương Nhiễm lấy khẩu súng lục của mình ra hướng về phía Xà Ảnh: “Đến gϊếŧ anh.”
Viên đạn phát ra tiếng “bùm’”, trúng ngay ân đường của Xà Ảnh, ngã xuông đất tử vong.
Tất cả mọi người tụ lại với nhau, tâm phúc của Xà Ảnh phản ứng lại, chất vấn: “Chị Nhiễm, chị gϊếŧ chết anh Xà, hãy cho chúng tôi một lời giải thích, nêu không anh em chúng tôi sẽ không tha cho chị đâu.”
Lúc này Dương Nhiễm không còn tâm trạng, trong lòng trong mắt chỉ có thù hận: “Ý đồ tạo phản, lý do này được chưa?”
Tâm phúc không đồng ý: “Chị đang tìm lí do. Anh Xà không có.”
Dương Nhiễm làm biếng nói chuyện, trực tiệp đưa súng lên, bá đạo tuyên bổ: “Hôm nay tôi đến thanh lí môn hộ, Xà Ảnh lợi dụng anh em trong bang có ý đồ phản anh trai tôi, tự làm chủ, chuyện này là thật hay giả trong lòng các người tự biết, tôi không gϊếŧ cậu là cho cậu cơ hội, mạng của hai người này hôm nay chính là cảnh cáo, tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa, từ nay về sau, Quỳnh sẽ tiếp quản nơi này. Nếu có ai không phục thì gϊếŧ người nhận thưởng, cứ tính lên đầu tôi. Nói được làm được!”