Triệu Tranh cũng nhìn cô: “Em có muốn mang theo gì không? Đồ ăn trong bệnh viện không ngon lắm, hay là đem theo ít đồ ăn?"
Lâm Thanh Thanh nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, không khỏi làm theo lời anh: "Tôi muốn mang cho nó một ít kẹo cưới."
“Được." Triệu Tranh nghiêm túc gật đầu: "Lát nữa tôi trở về lấy."
“Còn chạy về lấy làm gì, trong nhà vẫn còn đấy, để mẹ đi gói lại cho con." Mẹ Lâm đi vào phòng bên lấy cho bọn họ.
Ba Lâm thức thời không lên chuyện, vợ chồng son chúng nó đã thống nhất với nhau rồi thì cũng không đến phiên ông già này nhiều lời.
Mẹ Lâm vội vàng hâm nóng hai chiếc bánh bao còn dư lại của đám cưới ngày hôm qua, lại làm thêm mấy món rồi cho vào hộp nhôm đựng cơm, bỏ vào cái túi vải, đưa cho Lâm Thanh Thanh: “Con với Triệu Tranh đi đi, ba mẹ ở nhà dọn dẹp một chút."
Thực ra là vì nếu đi cả bốn người thì tiền xe quá tốn kém. Dù ngồi xe đò lên huyện thành cũng chỉ tốn mấy mao tiền nhưng hai vợ chồng già cũng rất xót của.
Triệu Tranh mang theo Lâm Thanh Thanh ngồi xe đến bệnh viện trên huyện thành.
Trong khoa nội trú của bệnh viện, Lâm Hạo nằm truyền dịch một mình trên giường bệnh. Vì đã được uống thuốc kháng sinh nên bệnh viêm phổi của cậu đã khá hơn rất nhiều rồi. Quay đầu nhìn thấy chị mình tới, ý cười bỗng chốc dâng đầy trên khuôn mặt nhỏ non nớt của cậu: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Bởi vì cậu sinh bệnh, trong nhà lại nghèo, nên để tiết kiệm tiền đi lại, ngoài ba và mẹ thay phiên nhau vào thăm cậu ra thì chị cậu chỉ ghé qua có một lần.
Thấy sắc mặt Lâm Hạo không còn khó coi như lần trước khi cô đến thăm thì Lâm Thanh Thanh không khỏi mừng rỡ: "Chị tới thăm em, thế nào? Nhớ chị không?"
Lâm Thanh Thanh bước nhanh đến bên giường bệnh, ngồi lên giường, đau lòng nhìn đứa em trai nhỏ của mình. Mới nằm viện có hơn nửa tháng mà đã gầy rộc cả đi rồi.
Lâm Hạo nhếch miệng cười: "Nhớ chứ, cực kỳ nhớ. Nhưng ba mẹ bảo chị có việc nên không thể tới được."
Lâm Thanh Thanh hơi sững sờ, Triệu Tranh đi sau cô hai bước, lúc này cũng xách túi vải đi vào trong phòng bệnh. Lâm Hạo nhìn thấy anh thì ý cười trên mặt cứng đờ. Cậu lập tức sững sốt nhìn về phía Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh đứng dậy giới thiệu: "Hạo Tử, đây là anh rể của em. Gọi anh rể đi."
"A?" Lâm Hạo không thể tin nổi: "Không phải chị sợ nhất là..."
Lâm Thanh Thanh lườm cậu một cái, ngăn lại những lời tiếp theo của cậu: "Đừng nói nhảm!"
Lâm Hạo nhìn Triệu Tranh rồi lại nhìn chị gái mình. Một người cao lớn thô kệch, một người lại yếu ớt như cành liễu, dù có nhìn kiểu gì cũng thấy không đăng đối. Cậu nhìn về phía Triệu Tranh rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với chị mình một chút.”
Triệu Tranh gật đầu, đặt túi vải trong tay lên đầu giường: “Cái này là mang tới cho em.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Anh vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hạo liền nắm lấy tay Lâm Thanh Thanh: "Chị, chị bị ép buộc à?"
"Hả? Sao em lại nói vậy?"
"Không phải trước kia chị nói sợ Triệu Tranh nhất sao? Nhìn thấy anh ta từ ba thước là đã xoay người chạy mất dép rồi, giờ lại bảo em gọi anh ta là anh rể, chắc chắn là bị bắt ép rồi?" Mặc dù Lâm Hạo còn nhỏ, nhưng lại là đứa nó khá nhanh nhạy, cậu hiểu chị mình nhất, còn lâu chị cậu mới thích một kẻ thô lỗ như Triệu Tranh.
Lâm Thanh Thanh không nói gì mà mỉm cười, cô vươn ngón trỏ điểm điểm đầu cậu: "Đừng đoán mò! Chị và anh ấy đã kết hôn rồi, sau này anh ấy sẽ là anh rể của em. Cho dù sau này chị và anh ấy có chuyện gì thì em gặp mặt cũng phải kêu anh ấy một tiếng anh rể đấy."
"Kết hôn? Không phải là làm đối tượng sao?" Lâm Hạo suýt chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên: "Chị, chị bị ép buộc đúng không? Có phải là do em không?"
Lâm Hạo ngay lập tức đoán ra tất cả. Lúc cậu mới nhập viện, ba mẹ cậu sầu đến bạc cả tóc, thế mà giờ chẳng những cậu được uống thuốc kháng sinh mà còn được nằm trong phòng bệnh đơn nữa.
Lâm Thanh Thanh biết, trong nhà lo sợ là em trai cô có áp lực nên mới không nói gì về chuyện này với nó cả.