Lâm Thanh Thanh lắc đầu: "Không cần đâu, tôi có quần áo để mặc rồi." Cô biết Triệu Tranh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, một hộ nông dân thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền để tiêu xài cơ chứ? Anh đã đưa sính lễ cho nhà cô, còn giúp cô đóng học phí đại học, cô không muốn lại lãng phí tiền bạc của anh nữa.
“Lại đây, mặc thử xem nào.” Triệu Tranh thuyết phục cô.
Lâm Thanh Thanh vẫn lắc đầu: "Tôi thực sự có quần áo rồi. Lúc kết hôn mẹ có may cho tôi một bộ."
Theo tục lệ, đám cưới phải có quần áo mới, mẹ cô đã mua vải bông, may cho cô một bộ, cũng đủ để cô mặc đi học rồi.
Triệu Tranh trực tiếp đưa cái áo cho ông chủ: "Tôi muốn lấy cái này, bao nhiêu tiền?"
Không chỉ Lâm Thanh Thanh mà ngay cả ông chủ cũng sững sờ.
"Chất liệu này quá đắt, người dân trong thị trấn nhỏ này cũng không mua nhiều. Tôi dùng loại chất liệu đắt tiền này để may lớp ngoài, còn bên trong thì dùng loại vải kinh tế hơn. Thế này đi, tôi chỉ tính anh tiền nguyên liệu thôi, hai mươi đồng, anh thấy sao?”
"Được, không đắt." Trước kia Triệu Tranh từng nằm viện ở Bệnh viện Quân y, nhìn thấy một cô y tá là tiểu thư nhà giàu mặc một cái áo khoác như vậy, quả thật là giá trị xa xỉ.
Lâm Thanh Thanh chưa kịp mở miệng thì anh đã đã nhanh chóng trả tiền cho ông chủ luôn rồi. Ông chủ cũng lấy cái áo khoác đóng gói lại rồi nhanh chóng đưa cho Triệu Tranh.
Lâm Thanh Thanh không muốn nổi giận trước mặt người ngoài, nhưng khi vừa ra khỏi cửa hàng may mặc, cô không thể không nói: "Cái áo này mà đến hai mươi đồng, quá đắt. Triệu Tranh, sau này chúng ta còn phải sống nữa chứ, quần áo đắt tiền như vậy không nên mua đâu, tôi mặc cái gì mà chẳng được.”
Ở ngoài chợ, mua một cái quần cái cùng lắm cũng chỉ hai ba đồng, vậy mà anh không chớp mắt bỏ ra đến hai mươi đồng để mua cho cô một cái áo khoác!
“Không giống nhau.” Nghe cô nói sau này sẽ sống cùng anh, trong lòng Triệu Tranh không khỏi vui mừng, khóe miệng cũng nhịn không được mà cong lên: “Tôi thấy rất đẹp."
Ngừng một chút, anh lại nói thêm: "Em mặc nó vào chắc chắn sẽ càng đẹp."
Mặt Lâm Thanh Thanh lập tức đỏ bừng lên, mỗi lần anh khen cô đều thẳng thắn như vậy, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Áo cũng đã mua rồi, lại không thể quay đầu kêu anh trả hàng được: “Sau này anh đừng mua nữa, tôi nói không được mua thì không được mua!”
Triệu Tranh gật đầu: “Được!” Anh thích cách cô hung dữ với anh như vậy, thích cả cảm giác bị cô quản nữa.
Vì đã tiêu hai mươi đồng này nên sống chết gì Lâm Thanh Thanh cũng không chịu đi dạo cửa hàng nữa, Triệu Tranh chỉ có thể đưa cô về nhà. Vốn dĩ anh còn định đi dạo thêm một vòng rồi mua cho cô hai đôi giày. Nếu như cô vào đại học thì hẳn là cần quần áo và giày dép tươm tất hơn nhỉ.
Triệu Tranh đi ngang qua Cung tiêu xã thì ghé vào mua một bao thuốc lá đưa cho Chu Tử - người đã lái xe đưa họ đến đây. Lúc này Lâm Thanh Thanh mới nhận ra là hình như anh cũng không hút thuốc giống ba cô.
Khi hai người họ về đến nhà, Triệu Tranh ra dọn dẹp ngoài sân một chút. Trong sân viện nhà anh trống không, cũng không có gì nhiều để dọn dẹp. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cưới Lâm Thanh Thanh sớm như vậy, nên cũng không quá để ý chăm sóc ngôi nhà này.
Lúc Lâm Thanh Thanh gả về đây, anh mới chợt nhận ra là tường viện xây thấp như vậy thật sự rất bất tiện.
"Trời còn sớm, đợi trời tối tôi dẫn em ra sau núi mò cua, cua sông tháng tám mập lắm." Triệu Tranh mang đèn pin đi nạp điện, Lâm Thanh Thanh nghe anh bảo tối đi mò cua thì có chút sợ hãi.
Cô từ nhỏ đã nhát gan, ít khi ra ngoài khi trời tối. Buổi tối, thậm chí cô còn không dám ra sân để thu dọn quần áo nữa kìa, huống chi là đi bộ trong đêm ra con lạch sau núi để mò cua.
“Tôi, tôi không đi đâu.” Lâm Thanh Thanh thật sự không lớn gan được như vậy.
Triệu Tranh thấy bộ dạng này của cô là biết cô sợ: "Nhưng nếu tôi đi một mình thì cũng chỉ có mỗi em ở nhà thôi đấy."
“Thế thôi, tôi đi với anh vậy.” Để cô ở nhà một mình thì còn không bằng cô đi theo Triệu Tranh, ít nhất trong lòng cô còn cảm thấy an tâm hơn một chút.
Triệu Tranh mím môi cười, cảm giác được cô ỷ lại rất tuyệt vời.