Chương 1: Ngủ

Đường Duệ cho rằng chỉ cần mình ăn mặc hở hang một chút, thì sẽ có nhiều ánh mắt liếc nhìn cô. Không nghĩ tới, cô một thân lửa đỏ đai đeo, lộ ra ráng người có lồi có lõm, ở trước mặt anh đi tới đi lui, anh vậy mà trực tiếp ném một cái chăn tới, nói:

"Đã muộn, coi chừng bị lạnh, đi ngủ đi!"

Quả nhiên, anh đối với cô không có hứng thú .

Trở lại trong phòng, Đường Duệ đối với mình trong gương, nhìn kỹ một chút. Mười tám tuổi thiếu nữ, mắt ngọc mày ngài, da thịt mềm mại, làm sao lại không lọt được vào trong mắt hắn.

Cô, Đường Duệ, lại lại lại thất bại..... Thế nhưng là, cô sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy. Chu Thanh Thanh nói, Đường Duệ cậu có phải hay không ngốc a ... nam nhân tốt rất nhiều, với tuớng mạo của cậu, ngoắc ngoắc ngón tay, thì có cả dàn trai đẹp xếp hàng đi theo phía sau, cậu đáng giá như vậy lại đi theo đuổi một khối băng mặt lạnh.

Đối với những lời Chu Thanh Thanh nói thập phần có đạo lý, thế nhưng là, khát nước ba ngày, cô Đường Duệ chỉ lấy một hồ lô. Đường Duệ, lần đầu tiên nhất định phải theo đuổi đuợc anh. Anh là ai, thân phận gì, địa vị ra sao... , dù thích người đàn ông nào, cô cũng thẳng tay phá đám.

Nhớ rõ lần thứ nhất thấy anh, là ở phòng bệnh của cha cô. Anh đẩy cửa vào, toàn bộ phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Anh mặc dù đang mặc đồ phòng hộ, nhưng bên trong lại chứa đựng đôi mắt đen kịt sáng ngời. Cha nói :

"Duệ Duệ, đây là tiểu thúc thúc sau này con hãy nghe theo lời cậu ấy".



Gia đình của anh và Đường gia cô kết giao lâu năm, vì thuơng cảm nên bảo anh đến thăm cha cô. Cũng có thể cha cô biết mình không còn sống đuợc bao lâu nên giúp cô lên kế hoạch cho tương lai. Mãi sau này cô mới phát hiện ra rằng không phải, có một lý do tại sao truớc khi mất ông muốn gặp anh, thậm chí còn nắm chặt tay anh ngay cả khi ông chết.

Nghe được tiếng gõ cửa, suy nghĩ của Đường Duệ bị gián đoạn. Nàng mở cửa ra bắt gặp thân hình đang đứng ngoài cửa, trong tay bưng một ly nước đang bốc hơi. Cô đối với anh lộ ra nụ cười kiều mị. Nhưng, anh hoàn toàn không nhìn ra, trực tiếp đưa cái ly cho cô, lạnh lùng ra lệnh:

"uống nhanh".

Đường Duệ cầm ly nước lên ngửi, mày nhíu chặt, là canh gừng đường nâu. 7 năm trước, lần đầu tiên Vu Nhiên đưa cô về nhà, hôm đó trời mưa phùn, giống như tâm trạng của cô lúc đó. Cha cô đã qua đời và cô bây giờ là một đứa trẻ mồ côi, nói chính xác là một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng.

Ngày đó, cô gặp Bạch Phúc Phương chủ mẫu của nhà họ Vu, trong ánh mắt của lão thái thái luôn lộ ra vẻ tinh nhệu. Bà ấy đối với cô vô cùng khách khí, an bài cho cô một căn phòng lớn, còn luôn chiếu cố cô trong mọi việc. Tuy nhiên, sau khi trải qua nỗi đau về cái chết của cha, cô đã đóng cửa trái tim mình và không muốn chấp nhận lòng tốt của bất cứ ai. Mẹ Diệu thấy cô dầm mưa nên mang bát canh gừng đến cho cô uống. Nhưng cô không uống vì cô ko quen với mùi gừng. Mẹ Diệu không còn cách nào đành đem bát canh rời đi, đi đuợc nửa đuờng thì gặp Vu Nhiên:

"Đứa nhỏ này không chịu uống".

Vu Nhiên bưng bát canh gừng từ tay bà đến trước của phòng Đường Duệ, giống như lúc này đây vẫn là câu nói ấy, giọng điệu ấy.