Chương 79: Giam cầm trong ngục tối

Trời rạng sáng Lục Mạn Y tỉnh dậy tưởng mình đã chết sau tai nạn đêm qua, thế nhưng cơ thể lại có cảm giác đau, lúc này mới nhận ra bản thân đang bị người ta nhốt dưới hầm tối, vả lại trên người còn xuất hiện thêm nhiều vết thương lớn bé, quần áo không có chỗ nào là không bị vết máu vấy bẩn. Không nhìn thấy gì cả! Xung quanh cô là một mảnh tối, ngay cả một tia sáng nhỏ bé cũng không thể le lói lẻn vào căn phòng. Tay chân đều không bị trói, cả thân thể không một chiếc còng, xích gì… Vậy, cô đây là bị làm sao?

Lục Mạn Y lần mò trong bóng tối, trái phải đều không có gì cả ngoài bức lớn vậy nên cô hạ quyết tâm tiến đến phía trước xem sao.

“ Giam cầm?”

Phải chính là giam cầm, Lục Mạn Y đã bị nhốt không khác gì những tên tù nhân phạm phải trọng tội. Từng thanh sắt được dựng cứng cáp, nơi mà bàn tay cô chạm vào đều vì nó là trở nên lạnh cóng. Dường như bay giờ cô mới chú ý đến nhiệt độ trong căn phòng này có chút bất thường, rất lạnh. Là do có người có tình hạ thấp nhiệt độ hay đơn giản chỉ là căn phòng dưới mặt đất này lạnh lẽo so với ở trên kia. Không cần phải suy đoán làm chi cho mệt não. Phải! Người bắt cô, một là Kiêu Hiền Minh, hai là con gái ông ta Yến Ân, ba… không có ba, chỉ có hai khả năng đó mà thôi.

Một lúc sau khe sáng trong không gian dần mở ra, bất giác mắt cô vẫn chưa thích ứng được liền nhắm tịt lại. Điều này chứng tỏ có người đến gặp cô bởi vì căn phòng này ngoài cô ra không còn một ai khác.

Cô nhận ra người đó! Lục Mạn Y đoán đúng rồi!

Kiều Yến Ân bằng da bằng thịt hiện tại đang đứng trước mặt cô còn trợn tròn mắt nhìn xuống, đem theo chút hênh hoang của kẻ chiến thắng nhưng đôi mắt có bao giờ biết nói dối, nó muốn nói cho người phía trước biết rằng, rằng chủ nhân nó đang rất sợ hãi… Cô ta sợ hãi? Sợ sau này mọi người phát hiện ra mọi chuyện xấu mà bản thân đã làm sao?

Lục Mạn Y là người lên tiếng trước: “ Chuyện đến nước này rồi cô còn sợ hai cha con nhà các người không thắng nổi kẻ thảm hại như tôi à!”

Cô chỉ tính kích động ả ta một chút nào ngờ, Kiều Yến Ân hiện tại rất lớn. Cảm thấy cô ta muốn động thủ Mạn Y lụi lại: “ Cô…cô muốn làm gì?”

Thay vì đáp lời thì ả ta lại từng bước từng bước đến gần hơn.

“ Bốp!” Thế mà cô ta lại dám động tay lên người cô thật, hai má Lục Mạn Y đỏ lựng, in sưng hằn cả một bàn tay. Có vẻ Kiều Yến Ân đã tát cô bằng tất cả sức lực, mạnh đến mức mà tay của cô ta cũng cảm nhận được cái đau, cả bàn tay tê rần không thôi. Người đàn bà này điên thật rồi?

Đối diện với nguy hiểm, Lục Mạn y không hề lo sợ. Cô đã chết đi sống lại một lần rồi. Nhưng bước tiếp theo trong kế hoạch của Yến Ân đã khiến cô lúc này buộc phải mau chóng nghĩ cách trốn khỏi để bảo toàn cái mạng nhỏ này của mình. Cô không thể chấp nhận bản thân chết một cách oan uổng giống với kiếp trước.

“ Tôi hỏi cô một câu. Cô… với lương tâm của mình có thực sự muốn gϊếŧ tôi?”

Lục Mạn Y nói xong thì có hơi trầm ngâm, thật lòng muốn chờ đợi câu trả lời từ người trước mắt. Còn người kia thì giờ phút này trong lòng càng thêm chấn động; hai tay lặng lẽ thu về lại sau lưng, sau đó nắm chặt thành quả đấm; cô âm thầm cắn răng chịu đựng con sóng dữ dội đang gào thét bên trong. Trong nháy mắt đã quay người rời đi, không nói một lời cũng không dám quay đầu nhìn lại, Kiều Yến Ân trốn chạy sao? Mạn Y tiếp tục bị bỏ lại và nhốt ở đây một mình.

“ Không thức ăn không nước uống, lạnh như vầy đã vậy còn không co nơi để người ta giải quyêt nỗi buồn. Kiều Yến Ân cô tồi thật đấy, giam giữ cũng phải đầy đủ tiện nghi chút chứ!” Cô mắng mỏ.