Chương 47
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Đình Đình mệt mỏi ngáp dài. Anh cười, bế thốc cô lên phòng.
- Nè, muốn làm gì thì đợi đến đêm tân hôn đi— cô lườm.
- Anh chỉ muốn đưa em đi ngủ thôi, bảo bối ngốc.
Cô đỏ ửng hết mặt, vừa thả cô xuống giường xong là chui rúc trong cái chăn liền. Vậy là chỉ có cô có cái suy nghĩ đó, tên Hạo Thiên đáng chết ! Là cố tình để cô nghĩ vậy.
Anh bật cười.
- Bảo bối, ngoan ngoãn ngủ đi, lát anh lên a.
- Biết rồi, tên đại ngốc này !
Miệng thì mắng như vậy chứ trong lòng đang vui lắm đấy. Cô ôm gối, nhìn tay của mình, mân mê cái nhẫn đính hôn kia mãi, miệng cứ cười cười khúc khích. Định chụp hình lại nhưng lại mệt quá, nên ngủ quên luôn. 30 phút sau anh lên thì thấy cô đã ngủ say từ khi nào, chỉ cười trừ rồi nằm bên cạnh, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy, cùng chìm vào giấc mộng đẹp.
————Hôm sau————Ánh nắng chiếu sáng vào căn phòng, vô tình lướt qua mắt cô, khiến cô khó chịu nhăn mày nhăn mặt. Cô nheo mắt, từ từ mở ra để đón ánh mặt trời ấm áp. Tay cô chạm vào chỗ bên cạnh, trống không, chẳng biết anh đã đi đâu mất rồi. Trong cơn mơ màng cô cố ngồi dậy, vuốt nhẹ tóc rồi xuống nhà tìm anh.
- Bảo bối, dậy rồi sao?
Cô bất giác quay người lại thì thấy anh đang ngồi trên sofa, trên tay cầm li cà phê nhâm nhi rồi. Cô liền ngồi cạnh, tựa đầu vào vai anh. Nếu dành cả đời còn lại trải qua một buổi sáng yên bình thế này thì cô cũng bằng lòng, còn anh thì khỏi nói, mong muốn thành hiện thực rồi.
"Tít...tít"
Chuông điện thoại chợt reo, anh nhìn lên màn hình, còn tưởng ai xa lạ nào ngờ là thư kí Lục gọi tới.
- Tôi nghe ?
- Cấp trên có chuyện cần gặp anh.
- Bây giờ ?
- Ngay bây giờ. Anh cúp máy, Đình Đình ngồi cạnh chắc cũng nghe rồi nên chỉ mỉm cười dịu dàng ám chỉ rằng anh cứ việc đi, cô ở nhà sẽ ổn thôi.
Thấy vậy anh cũng nhẹ lòng, liền đi thay đồ rồi phóng xe cái vèo tới chỗ của cấp trên. Đó cũng không phải là chỗ sang trọng gì, một quán bar nằm ở gần ngoại ô, vì để đảm bảo sự an toàn của AS nên phải chọn chỗ kín đáo này. Anh dừng xe, nhân viên thấy anh bước xuống liền chạy ra đưa xe anh vào gara. Khoác trên người bộ vest đỏ đô rồi thản nhiên bước vào, gương mặt không chút cảm xúc gì. Lần trước về nhiệm vụ, cũng không ai ngờ trước được chuyện gì nên anh được tạm tha, giờ lại kiếm anh làm gì?
- Jack— giọng nói lạnh tanh từ phía đối diện vang lên, là giọng của 1 phụ nữ tầm 29-30.
- Sếp— anh cúi chào.
- Cậu đã ăn sáng chưa?
- Có vấn đề gì thì hãy nói thẳng, xin đừng vòng vo.
- Được. Lần trước nếu không có tôi nói đỡ vài ba câu thì cậu chắc vẫn không sống sót tới hôm nay. Điều tôi muốn là cậu nên đền đáp lại điều đó đi.
- Cảm ơn sếp, nhưng sếp muốn tôi đền đáp ra sao ?
Người phụ nữ đứng dậy, nở nụ cười gian tà rồi nhìn anh với ánh mắt nguy hiểm. Anh cũng đáp lại ánh mắt đó bằng sự chờ đợi lạnh nhạt, miễn cưỡng vô cùng. Cô ta bước chậm rãi về phía anh, cất giọng nói quyến rũ nhưng chứa đầy sát khí.
- Mang cô gái đó đến cho tôi.
- Tôi không hiểu sếp đang muốn nói gì.— anh rõ ràng hiểu rất rõ ý của cô ta, nhưng để chắc chắn, phải hỏi lại.
Cô ta chợt ngồi lên đùi trái anh, chiếc váy ôm sát người khiến cô ta như muốn ngạt thở, nhưng phải thú thật cô ta quá quyến rũ với thân hình chuẩn ấy. Anh cũng không bất ngờ gì, chỉ thấy là đang bị cô ta chọc tức nhưng vẫn phải nhịn.
- Người đứng đầu Black Rose. Mang cô gái đó đến cho tôi. Tôi sẽ đợi.
- Vì?
- Có một số chuyện tôi nghĩ cô ta có thể giúp tôi.
Anh biết rất rõ người đó là Đình Đình nhưng chắc chắn sẽ có chuyện không lành lại xảy ra cho xem. Mấy hôm nay có quá nhiều thứ phải lo lắng rồi, đặc biệt là cô nữa, vết thương chỉ vừa lành lại nên cũng không di chuyển nhanh được như lúc trước. Chuyện gì mà lại cần đến cô vậy? Anh không thể mạo hiểm như vậy được, nhất định không được.
Rồi anh im lặng rời đi, không một lời chào nào nữa. Còn người phụ nữ kia thì ngồi đó chìm trong men rượu, cô ta đang toan tính điều gì.
Anh vì tính toán quá nhiều thứ mà đầu óc rối bời nên đần rẽ vào một quán bar khác trong thành phố để giải quyết bằng rượu. Cuối cùng là ngồi đó đến mãi chiều tối, tên Nhật Thiên kia cũng tới rồi vô tình gặp, thế là 2 tên ngốc này ngồi uống rồi tâm sự ba la bô lô mấy chuyện. Nhật Thiên, hắn có tửu lượng cao hơn anh tí nên cũng không hẳn là say, còn anh thì uống hết ly này rồi tới ly kia, mặt đã muốn đỏ gay hết lên, người nồng nặc mùi rượu. Anh say lắm rồi, nhưng bản thân anh không cảm thấy vậy, còn tưởng rằng mình rất tỉnh nữa cơ.
"Ting.."
Điện thoại anh chợt reo, lại hiện lên 1 tin nhắn. Là từ Dương Khánh.
Dương Khánh: ngày mai gặp tôi. 19:00, nhà hàng B.
Lúc này anh đã mơ màng mà chìm vào giấc ngủ rồi, nên Nhật Thiên là người đọc tin nhắn đó.
- Chắc lúc cậu ta tỉnh sẽ nói lại sau.