Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 94: Môi Son Má Phấn, Một Khi Dính Vào Cô Là Không Thể Kiểm Soát Được

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lòng cô lại như được lấp đầy, vội vàng bỏ qua đám người không liên quan, vẻ mặt dịu dàng vuốt ve cái đầu đen nhánh của nhóc con, “Bé ngốc, con lấy vợ chỉ để giúp rửa khi đái dầm à?”

“Làm gì có chuyện đấy! Cô ấy còn phải mặc quần áo giúp con, chơi với con, đi học cùng con, làm bài tập giúp con, lúc con thi phải cho con điểm cao nhất, đánh nhau với con. Con tìm mấy năm nay rồi, ngoại trừ dì Tiểu Vân Vân có trí thông minh cao mà mạnh mẽ thì những bạn nữ khác chẳng có ai bằng, vì vậy con mới yêu dì ngay lập tức đấy!”

“……” Cô biết được sự thật nước mắt rơi xuống như mưa.

Thôi được rồi.

Vân Khanh lặng lẽ chớp mắt rồi lau chân cho cậu bé, cái chân mũm mĩm ngấn thịt như củ sen vừa mềm lại vừa đàn hồi, thơm mùi sữa, khiến cho trái tim cô mềm xuống, nhịn không được bôi thêm hai lần kem nữa.

Cậu bé vẫn hơi rụt rè, mông nhỏ nhấp nhổm không yên, chỉ sợ bị cô sờ mông.

Vân Khanh cười không ngừng, cô không sờ mông nhỏ của cậu bé mà dắt hai đứa nhỏ vào giữa nhà.

Không gian rất lớn có thể chia thành nhiều ngăn nhỏ với mỗi chủ đề khác nhau, Vân Khanh liếc nhìn xung quanh rồi nói, “Xếp thành mô hình hoặc là làm bánh kem được không? Làm cây thông Noel hơi khó ấy.”

Mười bốn tỏ ra gì cũng được, bé gái cũng không thích cây thông Noel cho lắm.

Tuy nhiên, nhóc mập vừa tức vừa nhảy cẫng lên, “Con không muốn làm bánh kem đâu, nhìn ngốc lắm! Cây thông Noel của con phải được trang trí thật đẹp, nếu không ông già Noel sẽ không mang kẹo đến!”

“Cát Cát, anh mới ngốc ấy. Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, Lão Lục đã bảo người nhét túi kẹo xuống dưới gối của anh rồi.”

“Nhưng mà anh tận mắt thấy ông già Noel đấy! Vào một buổi tối, ông ấy bò vào nhà, mặc dù không nói lời nào nhưng lại ở bên cạnh anh cả đêm!”

Mười bốn bóp tay nhỏ, “Đó là Lão Lục đấy! Còn không phải tại vì anh sốt cao khóc muốn chết muốn sống, Lão Lục mặt đen thui mới đóng giả ông già Noel.”

Vân Khanh nhìn hai đứa nhóc cãi nhau, hai loại tính cách khác nhau, mười bốn lanh lợi, mười ba thì hay mơ mộng lung tung.

Trẻ con phải giống như mười ba ấy, hò hét ầm ĩ cũng khá tốt, cô nghĩ không nên chọc phá giấc mơ đẹp của cậu bé mới đứng ra hoà giải, “Lúc dì còn nhỏ cũng từng được ông già Noel rồi, nào, chúng ta trang trí cây thông Noel nhé.”

“Yeah yeah yeah!” Nhóc mập không ngừng hoan hô.

Mười bốn đảo đôi mắt to xinh đẹp, “Tiểu Vân Vân, lẽ nào lúc dì còn nhỏ nhìn thấy ông già Noel chính là Lão Lục đóng giả à?”

“……”

Cô mới vừa khen nhóc con thông minh lanh lợi nhưng xem ra cũng chỉ là gà mờ thôi, nên mới cho rằng tất cả ông già Noel trên khắp thế giới đều là cha mình đóng giả nhỉ.

Mười bốn thấy cô im lặng không dám nói mới chớp đôi mắt to và khẽ nói, “Tiểu Vân Vân, có phải dì vô cùng sợ Lão Lục không? Vừa này chúng con nhắc đến cha rất nhiều lần nhưng dì đều không đáp lời nha.”

Nhóc mập Mười ba cũng nghiêng người sang, “Anh cũng thấy vậy đấy! Tiểu Vân Vân, rốt cuộc là tại sao mà dì lại sợ Daddy thế? Nói thẳng đi, cha rất đẹp trai nhưng chỉ đứng sau con, mặc dù tính cách rất đểu, vừa thối vừa cứng, chỉ biết dùng da^ʍ uy ở nhà đè ép chúng con! Nhưng mà cha cũng không thể ăn thịt dì được mà!”

Vân Khanh đùa nghịch tấm giẻ trong tay, khẽ cắn môi, bốn con mắt trong suốt thuần đen nhìn cô chăm chú.

Cô không nhịn được liền giơ tay lên và nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc ra sau tai, sợi tóc làm cho mặt cô hơi ngứa, cô hơi cúi đầu, cảm giác da bị đỏ lên rồi

Lời nói trẻ con lại vang lên bên tai một lần nữa, ‘ cha không ăn thịt dì ’, nhưng anh ăn thịt người à?

Đã ăn rồi……

Vân Khanh dùng sức cắn môi, tiếng cửa mở dần vang lên.

Một người đàn ông cao lớn khôi ngô mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt đi vào, bao tay da dê nhuộm đầy sương lạnh, đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy cũng vậy, có chút dịu dàng mơ hồ, hơn nữa đôi con ngươi màu đen nhánh giống như khe núi, ai không cẩn thận sẽ bị rơi vào.

Khi Lục Mặc Trầm mở cửa đã nghe thấy câu hỏi của hai đứa bé, cô vẫn luôn im lặng không nói gì nên anh liền đẩy cửa đi vào thôi.

Nhìn thấy cô lúc này, gò má khẽ nghiêng, giống như nửa che nửa hở sự xấu hổ trên mặt, đôi mắt long lanh, quyến rũ và dịu dàng vô cùng.

Cô không giống như lúc trước, cả người đột nhiên tỏa ra sự thoải mái dịu dàng.

Tại sao lại thay đổi như vậy, anh biết rõ.

Người đàn ông khẽ liếʍ môi mỏng, đôi mắt hai mí thâm thúy chưa từng mở to hoàn toàn, ở bên kia, đột nhiên cô nhìn theo đám nhóc và nhìn thấy anh.

Đôi mắt thon dài hơi trừng to, ngơ ngác và hoảng sợ mất 3 5 giây, ngay sao đó khuôn mặt nhỏ lại trở nên lạnh lùng, đột nhiên giật mình rồi bối rồi và lui ra sau 2 bước liên tục.

Bàn tay nhỏ chống lên mặt bàn, tức giận nghiến răng thật chặt, trừng mắt nhìn anh như kiểu đang đề phòng kẻ thù ấy.

“Lão Lục!”

“Daddy…… Sao cha lại đến đây?” Nhóc mập tỏ ra ghét bỏ nhưng không dám lộ ra hoàn toàn.

Lục Mặc Trầm khẽ liếc sang bên kia một cái, anh không dám nhìn trắng trợn, trong lòng người đàn ông cuồng dã hiếm khi cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng khi nhìn thấy cô sắp cắn chảy máu môi ra.

Một người đuổi theo một người lẩn trốn, bầu không khí bất thường với cuôc chiến đấu lặng nhẽ mà mãnh liệt.

Người đàn ông liếʍ môi mỏng, “A Thẩm gọi điện thoại tới, cha không yên tâm nên sang nhìn, hai đưa mời cô ấy đến đây như thế nào vậy?”

“Tiểu Vân Vân hẹn hò bù với con!” Mười ba hét lên một tiếng rõ to, con ngươi liên tục đảo qua đảo lại, “Daddy à, cha kiểm tra xong rồi chứ? Xong rồi thì cha đi đi! Đợi lát nữa Tiểu Vân Vân sẽ đưa chúng con về nhà!”

Người đàn ông liếc nhìn cậu bé với ánh mắt sắc bén.

Mười ba rụt cổ nhỏ lại, rồi dắt tay Vân Khanh, “Tiểu Vân Vân, dì cũng không muốn bị người khác làm phiền mà?!”

Nhận được tín hiệu nhắc nhở của nhóc con nhưng Vân Khanh đang bị tiếng tim đập bình bịch không yên và trong lòng thì tràn ngập oán hận mà một chữ dì vẫn cứ nghẹn lại trong cuống họng, tuy nhiên ngón tay mũm mĩm của nhóc con siết chặt tay cô giống như đoán được cô muốn chạy trốn vậy, rốt cuộc cô cũng không nỡ nào liền nói ngay ra, cô hạ thấp giọng điệu xuống, “Đúng vậy, không muốn bị làm phiền.”

Thấy miệng nhỏ của cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nháy một cái, anh cởϊ áσ khoác ngoài ra đặt sang bên và ngồi xuống ghế, “Cây thông Noel cao như vậy cần phải có sự trợ giúp của đàn ông, tôi không làm phiền, mọi người cứ coi như tôi không tồn tại là được.”

Mười ba biết khó đành lui, an ủi cô bằng giọng nói rầu rĩ, “Tiểu Vân Vân, dì cứ tự nhiên nhé, daddy nói là dì cứ coi như cha là cái rắm là được!”

Người nào đó: “……”

Đồ bẫy cha mình mà.

Nhóc con lôi kéo Vân Khanh bận rộn, cả người cứ như ngồi trên đống lửa, Vân Khanh vẫn phải cố giấu, chuyện giữa người lớn quá nhiều trẻ con không thể hiểu biết được hết, nếu cô quá cứng ngắc thì để bọn nhỏ nhận ra càng không ổn.

Cô buôc chặt tất nhỏ, chuông nhỏ rồi lấy rất nhiều trang giấy màu.

Ở bên kia, trợ lý giương mắt nhìn lần thứ hai mà trang tin tức trên di động của chủ tịch Lục vẫn y nguyên, cứ cố gắng tỏ ra phong độ nhưng mà ánh mắt không biết chạy đi đâu mất rồi.

Ánh sánh trong nhà tỏa ra dịu dàng và sáng ngời, chỉ cần một bên má hoặc đuôi lông mày của cô vừa di chuyển, hay khom lưng đội mũ cho nhóc con thì từng sợi tóc cứ lần lượt rơi xuống, cô giơ tay khẽ vuốt ra đằng sau, nhưng sợi tóc mềm mại giống như đang giở trò ngịch ngợm lại tiếp tục rơi xuống, cọ qua gò má phấn làm cho cô hơi ngứa nên phải gãi.

Giống như đang khẽ cào vào trong trái tim của anh.

Lục Mặc Trầm cảm thấy trái tim đập nhanh, lần sau đập nhanh hơn lần trước, giống như sóng đánh bên hề, gió thổi thì sóng càng cao, ánh mắt lại đảo qua vòng eo mềm mại của cô làm cho cuống họng nóng lên, cả người đều có mùi vị của phụ nữ, thơm ngọt, hơi giống kem lạnh, ăn xong lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Vì vậy, trong đầu anh hiện lên lời khuyên của Tần Luật, anh thừa nhận là ham muốn của bản thân.

Nhưng vừa thấy cô ở đây, một khi dính vào người phụ nữ này, anh liền không thể kiểm soát nổi bản thân nữa.

Từ ham muốn bốc cháy trở thành tâm lý muốn chiếm hữu, cảm giác này vô cùng mãnh liệt, nóng cháy, giống như cơn sóng muốn quấn cả người cô lại, quấn quýt cho đến chết, đưa cô nằm lên giường muốn lúc nào cũng được.

Đàn ông mà, ai chẳng muốn có một bảo vật như vậy.

“Làm sao bây giờ nhỉ? Cây thông Noel cao quá nha!”

“Tiểu Vân Vân dì đừng động đậy nhé, con sẽ đánh phải dì đấy.”

“Lão Lục! Cha cứ ở đấy nhìn lén Tiểu Vân Vân làm gì? Sang đây giúp đỡ đi chứ!”

“Khụ khụ.”

“Khụ.”

Hai người lớn không hẹn mà cùng ho một cái.

Vân Khanh nghe thấy tiếng người đàn ông đi bộ sang, lại nghĩ tới lời nói ngây ngô của Mười bốn thì gương mặt đỏ ửng, cô cúi đầu xuống, cụp mi không dám nhìn gì cả.

Cô liếc nhìn người đàn ông đang đứng thả lỏng bên cạnh tay mình, tay áo sắn lên, trên tay còn lộ ra vết cào, cô liền quay mặt đi không nhìn nữa.

Người đàn ông chỉ dùng một tay nâng cây thông Noel đi qua, đám nhóc đứng hoan hô, hai đôi chân ngắn nhỏ nhắn trèo lên chiếc thang thấp, Vân Khanh thì đứng cách người đàn ông rất xa, cô giữ chiếc thang vô cùng cẩn thận, chân nhỏ của Mười ba vươn tới chiếc chuông treo trên cành cây, tay nhỏ run run làm cho mấy chiếc chuông đều rơi xuống mặt đất cả.

Vân Khanh bảo cậu bé đừng động, Mười bốn và Cát Cát cố gắng đỡ nhau tránh ngã xuống.

Cô đi sang bên đó cúi người nhặt đồ, tóc dài trượt xuống dưới cổ trắng, cọ quay bả vai của người đàn ông làm cho anh có cảm giác mát mẻ.

Vân Khanh lập tức nhảy sang chỗ khác, mà bàn tay to của anh lại tóm được cô, rồi hạ giọng xuống, “Đừng làm cái thang động đậy.”

Vân Khanh ngẩng đầu lên, hai đứa nhóc còn đang đứng trên thang nên cô cũng không dám thả tay ra, trên khuôn mặt nhỏ lập tức dựng gai lên, cổ rụt lại, đôi lông mày níu chặt đến mức làm cho nhiệt xung quanh hạ thấp xuống mấy độ liền.

Cô vung tay anh ra rồi vươn tay nhặt mấy chiếc chuông.

Người đàn ông cũng không để ý sự lạnh lẽo tỏa ra trên người cô, anh cũng giơ tay xuống nhặt đồ, có mấy lần còn đυ.ng phải tay cô.

Hai đứa nhóc còn ở thì cô làm sao dám xé rách da mặt với anh chứ? Vân Khanh chỉ có thể nhịn, trong lòng tự thôi miên rằng anh không tồn tại.

Mà khi ngón tay thon dài chạm phải đầu ngón tay cô thì cô liền nhảy dựng lên và tránh anh, anh lại nhẹ nhàng đuổi theo cho đến khi lòng bàn tay mình chạm vào ngón tay mềm của cô rồi từ từ nắm chặt.

Vân khanh ngẩng đầu, đáy mắt phẫn nộ, sỉ nhục, phức tạp, hận ý, còn có như vậy điểm tiểu nữ nhân thất thân sau u sầu, tất cả cảm xúc trừng mắt hắn.

Hắn đều hiểu, nhưng hắn không để bụng, hắn nếu là có mặt cũng ngủ không đến nàng.

Lục mặc trầm nắm thật chặt trong tay kia nhu cổ tay, tìm được nàng tim đập kịch liệt, hắn cúi đầu nhìn nàng trắng nõn trong sáng da thịt hạ xanh nhạt mạch máu, thấp giọng hỏi, “Còn đau phải không?”

Hiếm khi giọng nói của anh được mềm mại như vậy,xen lẫn trong sự cứng rắn là sự cố ý.

Vân Khanh nổi giận đùng đùng, gương mặt sưng đỏ như máu, cô rút tay ra và đứng phắt dậy.

Cô đưa chuông nhỏ cho đám nhóc xong liền vuốt vạt áo sang bên, mà đám nhóc thì vẫn đang gọi cô.

Vân Khanh muốn đi lấy túi xách thì người đàn ông này lại đi chầm chậm từng bước sang rồi dần dần dồn cô đến góc tường, nhìn thấy đám nhóc đang treo chuông, anh liền quay đầu lại nhìn không mặt nhỏ đang hoang mang của cô, anh càng đến gần một centimet thì cơ thể mạnh mẽ liền hiện ra một cách mờ mờ qua áo sơ mi, Vân Khanh nhớ rõ anh ngang tàng như thế nào, ký ức về đêm đó quá sâu sắc, bây giờ cô nhìn thấy anh thì hai chân liền mềm nhũn theo phản xạ, run rẩy liên tục.

Lục Mặc Trầm chắc cũng đoán được mình thật sự làm người phụ nữ nhỏ này sợ rồi, ký ức xấu quá in sâu.

Nhưng về mặt tâm lý đàn ông thì anh rất kiêu ngạo, không thể không ngừng cười được, “Cô phải hiểu được là đói bụng quá lâu rồi, được thả lỏng cả người thoải mái biết bao nhiêu, tôi cũng không cố ý đâu mà.”

“Lục Mặc Trầm, sớm muộn gì cũng có ngày tôi gϊếŧ chết anh!” Cô nói với giọng điệu run run, cố gắng hạ giọng xuống, tất cả mạch máu ở cổ lôi kéo nhau một cách yếu ớt, cố gắng nói ra những lời nói tàn nhẫn ác độc.

Đôi mi dài của người đàn ông khẽ nâng, anh lại còn không thèm để ý, “Nếu cô không chịu được thì kiện tôi đi.”

“Anh cứ nghĩ tôi không dám làm à?” Cô trợn mắt lên, đôi mắt ướt đẫm làm cho người khác muốn hôn lên.

Ở trước mặt người khác cô chẳng sợ gì cả.

Nhưng ở trước mặt anh, cô luôn bị thấp hơn một cái đầu, tất cả mạnh mẽ đều bị ép thành bộ dáng người phụ nữ mềm yếu dễ bị ức hϊếp.

Lục Mặc Trầm nhìn đôi mắt cô và nóim “Ta độc đối với ngươi ngạnh, này quái được ai? Ở ta này đạo lý chính là, ngươi đến phụ trách!”

“Lục tiên sinh lý luận thật lợi hại, chiếu ngươi ý tứ, nam nhân đối nữ nhân có như vậy ý tưởng, đều là nữ nhân sai?” Vân khanh thật đúng là mở rộng tầm mắt.

“Tùy ngươi nói như thế nào.” Hắn một tay cắm túi quần, vô cùng cao lớn, sơn giống nhau cũng có thể sợ, ánh mắt thấu trầm, “Ngươi, ta nhất định phải được, được một lần tưởng lần thứ hai. Về sau chuyện của ngươi ta sẽ phụ trách, bao gồm ly hôn chuyện này, cố trạm vũ thả tàn nhẫn lời nói đi? Thật muốn tưởng ly, vân khanh, ngươi trừ phi dựa ta.”

Này phảng phất bắt được nàng mệnh môn. Vân khanh nhất thời im lặng, cố trạm vũ lần này sau, là thật sự tưởng đem nàng kéo dài tới chết, hơn nữa sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào ngăn cản nàng ly hôn.

Cố trạm vũ ngày hôm qua cùng nàng đại sảo một trận sau, nàng buổi tối liền nhận được phía trước vẫn luôn cố vấn cái kia luật sư điện thoại, lời nói gian liên tiếp xin lỗi chính là không nói nguyên nhân, chỉ là không thể vì nàng đương tố tụng luật sư.

Này nói rõ còn có ai sai sử?

Nàng hiện tại chỉ sợ đi tìm thành phố S bất luận cái gì một nhà luật sư văn phòng, đều sẽ không có người dám tiếp.

Dường như Lục Mặc Trầm nhìn rõ được tất cả ý nghĩ của cô, thuận tay đưa cho cô một tấm danh thϊếp.

Trên mặt tấp danh thϊếp in tên Thẩm Thanh Diệp, luật sư nổi tiếng nhất của thành phố S, Anh em Thẩm thị.

Anh đúng thật là có thể chọn đúng chỗ hiểm của cô.

Vân Khanh lặng im thật lâu, cuối cùng nhịn tiếp, đúng thật là trừ bỏ Thẩm Thanh Diệp thì chẳng ai dám nhận vụ án của cô, nhà họ Cố cũng được coi là nhà giàu có quyền có thế, bây giờ cô có chỗ dựa vững vàng của nhà họ Lục thì thật sự có thể ngang dọc ở thành phố S thật rồi.

Anh hùng thì phải biết tránh thiệt thòi trước mắt, nhưng cô vẫn nói rõ ràng, “Chuyện của tôi tuyệt đối không cần anh chịu trách nhiệm, lúc đó là chuyện ngoài ý muốn, anh Lục cứ coi như nhặt được của hời một lần đi, chuyện thoáng qua mà thôi tôi cũng chẳng thèm chấp, anh cũng sẽ quên nhanh thôi! Sau này đừng lấy chuyện này ra nói nữa, dù sao tôi đã chẳng còn gì để mất nữa thì có chết tôi cũng phải kéo anh theo, anh Lục còn có mặt mũi mà nói đến lần thứ 2 gì đó nữa thì trừ khi tôi chết!”

Người đàn ông khẽ nhếch môi giống như đang cười, không có lần sau sao?

Vân Khanh không thèm để ý đến anh nữa, liền cúi đầu xuống nhét tấm danh thϊếp vào trong túi và đột nhiên nghe thấy tiếng di động anh vang lên, cô liếc mắt nhìn qua theo phản xạ tự nhiên, thấy anh lấy điện thoại và nhìn lên màn hình, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, mắt híp lại và chau này.

Giống loại người nhìn thấy núi sập trước mặt không hề thay đổi sắc mặt như anh thì điện thoại của ai làm anh thay đổi như vậy?

Mặc dù tò mò nhưng Vân Khanh không có sở thích rình mò, chỉ là liếc nhìn thấy hình như anh nhìn qua cô một lần, ánh mắt tối lại và đi sang một bên nghe xong cuộc gọi.

Bóng người đứng thẳng lạnh lùng, mặc dù tiếng nói không mặn không nhạt nhưng so với cứng ngắc mà nói thì đã dịu hơn nhiều.

Vân Khanh đoán đầu dây bên kia chắc là phụ nữ rồi.

Không biết như thế nào, trong lòng cô như có vết rách, giống như bị ong mật đốt làm cho cả người khó chịu.

Quả nhiên, sau khi cúp máy anh liền hút thuốc, khuôn mặt đen thui nói với trợ lý anh có việc đi trước. Trợ lý khẽ hỏi anh đi đâu thì bảo là anh phải đến sân bay.

Sân bay?
« Chương TrướcChương Tiếp »