Chương 92: Tôi Không Thể Mang Thai

“Ừm.” Vân Khanh nâng cánh tay đặt ở trên trán của mình: “Tôi không yên tâm. Anh có thể kiểm tra xem có bất thường gì không …… Quá trình rối rắm, tôi không biết là có tiêm, không thể có thai.”

4 chữ “không thể mang thai” khiến Tô Gia Ngọc hiểu ra.

“Cậu không phải với …... Cố Trạm Vũ chứ?”

Vân Khanh che mắt không trả lời.

Điều đó gần như là ngầm hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Gia Ngọc tràn đầy kinh ngạc. Cô ấy hít một hơi thật sâu, dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Vân Khanh, Vân Khanh suốt đời sẽ là một ni cô, sẽ không giống những người đàn ông khác.

Cho nên ……

“Cậu nói thật cho tớ biết, rốt cuộc là cậu có chuyện gì vậy?” Tô Gia Ngọc lo lắng vỗ về đôi chân trắng nõn của cô ấy, đầu gối đỏ bừng, vết cắn và vết bầm, từ đùi đến mắt cá chân.

Có thể tưởng tượng được kịch liệt ra sao, Tô Gia Ngọc đỏ mặt, nhìn không ra vẻ dịu dàng, cắn mạnh như vậy, người đàn ông đó là muốn bạo lực muốn như vậy sao?

Nhưng Vân Khanh mím chặt đôi môi hồng phấn mà không chịu nói.

Tô Gia Ngọc kiểm tra bên trong rồi suy đoán: “Nếu như bị cưỡng bức, Khanh Khanh, thiệt thòi lớn như vậy, cậu không thể nhịn được, chúng ta đi báo cảnh sát đi. Cố Trạch Vũ có biết chuyện này không?”

“Anh ta biết, nhưng không biết là ai.”

“Vậy thì, rốt cuộc ai đã động vào cậu? Nếu cậu không phải tự nguyện, cậu không thể để kẻ gây tội ác đó tiêu dao tự tại được! Đối phương thấy cậu yếu đuối, có thể sẽ còn có lần sau nữa đó.”

Lần sau?

Vân Khanh đột nhiên sửng sốt, trong lòng kinh ngạc, nhưng khóe miệng tràn ra nụ cười khổ sở, làm sao có thể đi kiện? Kiện Lục Mặc Trầm?

Chuyện này chỉ có thể che đậy thật kỹ, sự xấu hổ về thân phận, sự uy hϊếp của Cố Trạm Vũ, cửa nhà họ Lục, tất cả mọi thứ đã nói với cô, chỉ có thể che đậy.

Tuyệt đối không được tiết lộ, không được để cho bất cứ ai biết, nếu không mọi thứ sẽ lộn xộn không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, cô hoàn toàn bị ép buộc sao?

Quả thật, lúc đầu cô không tự nguyện, nhưng lượng thuốc khiến cô phát điên. Sau đó bị anh tàn nhẫn thu phục, ngay cả cơ thể cảm nhận nỗi đau sâu sắc cùng vui sướиɠ, cô cũng không thể nào quên, tên khốn xấu xa kia, cứ thế biến cô thành một đài phun nước, đào cho đến khi chính cô cũng không nhận ra chính mình.

Bản thân cô đêm đó là một người điên cuồng và xấu hổ trước đây cô chưa từng thấy.

Cô sợ, và khinh thường mình, nhưng lại không cách nào bỏ qua sự thoải mái từ đầu ngón chân đến tận sâu bên trong.

Vì vậy, chuyện này sao mà tính đây?

Nó chỉ có thể nuốt vào, chôn sâu trong tim, chỉ có thể nhanh chóng quên đi, coi như nó chưa từng xảy ra, coi như đây là một cơn ác mộng.

“Nó rất đỏ …... lại sưng dữ dội …...” Tô Gia Ngọc nhìn nơi đó với khuôn mặt choáng váng và lo lắng. Là một bác sĩ, cô ấy biết mình phải mạnh mẽ ra sao mới nhịn được như vầy. Suy nghĩ của cô ấy đảo lộn. Cô ấy thì thầm: “Xung quanh cậu không có bao nhiêu người đàn ông ...... Khanh Khanh, cậu đừng có giấu tớ, trước nay Thủy Thủy vẫn luôn trêu chọc bệnh nhân nam của cậu, nói anh ta mấy cm, có khi nào chính là anh ta ……”

Chân của Vân Khanh đột nhiên co giật và đau.

Tô Gia Ngọc lập tức điều chỉnh góc độ, nhìn thấy sự khác lạ của cô, cô ấy lại cảm thấy tự tin nói ra: “Bị ra nông nỗi này rồi ….... làm sao cậu và bệnh nhân nam kia đi tới bước này chứ?”

“Tớ bị hạ thuốc rồi, không còn cách nào khác.” Vân Khanh chua xót nói thầm: “Thật nực cười khi loại thuốc này là do Cố Trạm Vũ ban cho.”

“Chuyện này là sao?!” Tô Gia Ngọc bị sốc: “Vậy thì cậu và Cố Trạm Vũ ......”

Vân Khanh không muốn nói, cô vén quần sau khi lau, nhếch môi nói: “Cậu lấy mẫu thử chưa?”

“Ồ …… Khanh Khanh, cậu phải làm gì đây?” Tô Gia Ngọc lẩm bẩm.

Vân Khanh cười lạnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ngấn nước: “Thì vẫn sống vậy thôi, chỉ là một lớp màng mà thôi. Ở tuổi của tớ cũng nên dâng hiến, nhưng không thể ốm đau, không thể mang thai cho nên kịp lúc tới tìm cậu để kiểm tra, coi như bảo vệ bản thân mình.”

Tô Gia Ngọc nhìn cô với vẻ sâu xa khó tin, tâm tư đều tập trung vào nửa câu đầu, có lẽ, lúc đó cô ấy không còn biết mình làm như vậy là đúng hay sai?

Hãy để Khanh Khanh cảm thấy rằng cô ấy là …...

Vân Khanh vỗ vỗ vai cô: “Tớ đi trước đây, có kết quả thì thông báo cho tớ.”

Tô Gia Ngọc gật đầu cùng cô đi ra ngoài. Đi tới khoa nội trú thì hai người tách ra. Tô Gia Ngọc trở về phòng làm việc, đóng cửa lại, rồi đi đi tới đi lui trong văn phòng.

Cô ấy rửa tay và rửa mặt, hơi lạnh trên mặt xuyên qua đồng tử. Cuối cùng cô ấy bước đến bàn làm việc, lấy ra một tờ báo cáo khám bệnh, trên giấy khám bệnh có viết hệ thống máu, người khám là Tô Đào.

Tô Gia Ngọc nắm chặt bản báo cáo có thể cho biết kết quả của bệnh di truyền, sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn. Cô tìm một dãy số và muốn gọi điện thoại.

Khanh Khanh đã làm điều đó với người đàn ông khác, và điều đó là không thể với Cố Trạm Vũ?

Làm sao có thể để cô nhanh chóng ly hôn với Gu Zhanyu?

Trong lòng cô ấy bồn chồn, chìm vào cảm giác tội lỗi sâu sắc, nhưng cô ấy không thể không làm vậy. Chỉ có khiến Khanh Khanh và Cố Trạm Vũ thoát khỏi ràng buộc cùng nhau, cô ấy mới có thể …...

Bây giờ, cô ấy biết người đàn ông thân thiết với Khanh Khanh là ai, nhưng Cố Trạm Vũ không biết ......

Sau khi giải quyết xong việc riêng, Vân Khanh mới có thời gian mở Wechat.

Khi mở ra, cô thấy màn hình bị chặn lại, túi sữa nhỏ Thập tam này, biểu cảm oanh tạc khiến cô choáng váng.

Một hàng khỉ phẫn bộ, một hàng thỏ nôn ra máu, một hàng gà trống vì bom đạn, cuối cùng là một hàng những người chết.

Vân Khanh sửng sốt lướt xuống, ở giữa rất nhiều tin nhắn thoại chen vào của mấy đứa nhỏ, cô bấm nghe:

[Dì đang ở đâu vậy Tiểu Vân Vân!]

[Dì đã biến mất rồi sao? Dì đã đến một hành tinh khác để chơi rồi sao?]

[Thập tứ nói dì có khi nào gặp bất trắc không? Con lo lắng, dì mau về đi!]

[Tiểu Vân Vân, dì thật độc ác! Dì đã hứa với con sẽ cùng con làm một cây thông Noel cho Giáng sinh. Dì đã lỡ hẹn, bây giờ dì ngó lơ con nữa!]

[Dì còn ngó lơ con, con cũng sẽ ngó lơ dì luôn! Con ghét dì!]

[Hu hu ......]

Đầu óc Vân Khanh quay cuồng. Cô hứa với cậu nhóc này cùng làm cây thông noel đón Giáng sinh từ khi nào vậy?

Cô lục tung hồ sơ thì đúng lúc là 3 ngày bị Cố Trạm Vũ bắt nhốt. Lúc đó tâm trạng cô buồn bực. Thằng nhỏ nói gì đó cô không quan tâm nên cô đồng ý.

Và ngày cô gặp tai nạn ở khách sạn Riverside không phải là lễ Giáng sinh?

Có vẻ như túi sữa nhỏ đang rất tức giận, nhưng thật sự lo lắng cho sự an toàn của cô. Cho nên mới không ngừng tranh cãi với cô, ném bom cô, cuối cùng khiến bản thân tức giận đến mức khóc rất nhiều.

Vì lần trước Cố Trạm Vũ đã làm tổn thương tụi nhỏ nên không gặp lại nhau nữa. Cậu nhóc không từ bỏ việc trò chuyện với cô. Và cô luôn không có thời gian để bận tâm đến những chuyện thế này hay thế kia.

Trong lòng cảm thấy rất áy náy, huống hồ lần này đã vô tình đồng ý mà lỡ hẹn.

Những mong đợi của trẻ em là điều không thể phụ lòng nhất, mặc dù chúng là con của Lục Mặc Trầm ……

Vân Khanh giằng co một hồi, cuối cùng chịu không nổi mới đáp lại tin nhắn thoại, cậu nhóc dường như đang chờ điện thoại của cô, con bé lập tức ném bom video.

Vân Thanh nghe máy, dỗ cả nửa ngày thì cậu nhóc bụ bẫm mới nhanh chóng lau nước mắt, trực tiếp đe dọa: “Nếu dì không tới gặp con, bổn thiếu gia sẽ tuyệt thực!”

Trong video, Thập tứ lờ mờ chớp đôi mắt to: “Là thật đó, Tiểu Vân Vân, Cát Cát đã từ bỏ món sô cô la yêu thích của mình một ngày rồi. Cậu ấy bị mắc kẹt bởi tình cảm, đang tự hành hạ bản thân một cách tàn nhẫn.”

Hai bé túi sữa nhỏ kẻ tung người hứng, Nói đến đây mà cô còn không gặp thì hình như tội không thể tha thứ được.

Vân Khanh lắc đầu, trong lòng không nhịn cười được, cô nhẹ giọng nói: “Dì có thể cùng tụi con chơi một ngày, nhưng không thể ở nhà của con, hai đứa chọn một chỗ đi.”

“Tại sao? Dì sợ Lão Lục à? Tên đó không có nhà!” Thập tứ nói nhanh như tia lazer.

Lời toàn do cậu nhóc tinh nghịch này nói, khuôn mặt Vân Khanh thoáng hiện lên vẻ lảng tránh, che đậy và giải thích một cách mất tự nhiên: “Bởi vì Dự Viên quá xa, dì có hơi mệt mỏi, không muốn chạy xa như vậy.”

“Được rồi! Ai kêu bổn thiếu gia này nhìn trúng dì. Cô gái à, dì vốn hay ngỗ ngược mà, hừ, lập tức thay một bộ quần áo đep rồi ra ngoài gặp con đi!”

“Tuân, lệnh.” Vân Khanh kéo dài giọng, thè lưỡi nhìn cậu nhóc.

Cuối cùng bên kia cũng thưởng cho một cái mặt cười, cô cúp điện thoại, không thay quần áo, đánh chút má hồng lên để che đi nước da tái nhợt của mình. Cô nói với dì Mi là cô sẽ ra ngoài nửa ngày.

Vân Khanh gặp phải Tần Luật trong nhà để xe.

Chiếc xe Cadillac màu trắng và thấp bé băng qua lối đi, một người đàn ông vô cùng thanh lịch bước xuống xe. Vân Khanh thấy vậy, dừng tay lái, xuống xe, mỉm cười chào hỏi: “Sư huynh, anh rõ ràng là lái chiếc Rolls Royce, điều đó khiéến người khác thấy khó hiểu. Ha ha, em chọc vậy thôi. Lần trước gặp anh mà chưa nói chuyện tử tế. Lần này em thật lòng chào anh, nhưng tiếc là em không thể lỡ cuộc hẹn.”

Cô vừa nhìn đồng hồ vừa đi, đôi môi hồng khẽ mỉm cười: “Nhưng em thật lòng cảm ơn 365 bữa rất nhiều. Tương lai còn dài.”

Tần Luật xoay người cầm chìa khóa xe, khóe môi mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại từ từ nhìn chăm chăm khi nhìn thấy hai chân thon thả mà cô đang đi.

Khi một người đàn ông có du͙© vọиɠ đối với một người phụ nữ, anh ta quan sát rất kỹ thân hình của cô.

Với lại anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành.

Nhìn đuôi mắt mờ nhạt không che giấu được màu hồng, cô rất xinh đẹp, khi có sự thay đổi lại càng giống hoa thủy tiên lạnh lẽo chớm nở, khiến người ta không thể rời mắt.

Anh ta đột nhiên bước tới, cao hơn cô một cái bóng đen bao phủ cô: “Vân Khanh, em không sao chứ?”

“Sao vậy?” Vân Khanh hơi sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên thì đυ.ng phải sự dịu dàng trong đáy mắt của anh ta, đột nhiên ma xui quỷ khiến cảm thấy chột dạ.

Có lẽ trước đây cô chưa từng phá thai, nhưng giờ cô cảm thấy khi đi đường có người nhìn cô vài lần, cô không thoải mái.

“Ôi, em không sao, sư huynh hỏi câu này lạ vậy. Hôm đó em đi ăn tối với chồng, vì anh ấy nghi ngờ em nên lúc đó em không muốn làm phiền anh nên em đã không nói chuyện với anh, sợ anh ấy làm càn ……”

Đôi môi hồng của người phụ nữ khép lại, nhưng Tần Luật không nghe. Anh ta nhíu mày nhàn nhạt ngắt lời cô: “Được rồi, em đi làm việc của mình đi.”

“Sư huynh?” Vân Khanh nhíu mày nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Buổi chiều em đúng là có chuyện, vậy sư huynh, lần sau em mời ngươi đi ăn cơm ở nhà ăn!”

Cô quay lại và đi về phía xe của mình.

Tần Luật đứng yên ở nơi đó, xoa xoa ngón trỏ, đột nhiên muốn bỏ thuốc, bởi vì nhìn thấy mông của cô, dáng đi của cô, bóng lưng của cô trực quan hơn.

Đáy mắt của người đàn ông trở nên nặng trĩu, anh ta xoay người bước lên xe, chân dài phóng nhanh ra lối rẽ, cầm điện thoại trên tay bấm số gọi đi.

Vân Khanh bất ngờ, cô quả nhiên cảm thấy được tâm trạng của sư huynh khác thường, không phải vừa mới trở về sao lại đột nhiên đi ra ngoài?