Chương 91: Tôi Rất Tò Mò Xem Người Đàn Ông Nào Lại Tiếp Nhận Một Đôi Giày Hỏng Như Cô?

Sau khi Vân Khanh quay lại mới phát hiện ra Cố Trạm Vũ đã gây náo loạn cả bệnh viện Bắc Nhân, anh ta không tìm thấy cô, suýt chút nữa đã định bắt cha cô đi.

May mắn thay, bệnh viện kiên quyết không thả người. Dì Mi nói qua điện thoại, bảo cô đến phòng khám càng sớm càng tốt. Cố Trạm Vũ nói rằng nếu cô vẫn không xuất hiện thì sẽ phá tan cả phòng khám!

Sau khi cúp máy, quả nhiên điện thoại của bác sĩ Lý từ phòng khám bên kia gọi đến.

Vân Thanh nghiến răng, vẻ mặt mệt mỏi: “Anh gọi cho Cục Công an, đầu tiên phái một vài viên cảnh sát tới trước. Bọn họ không thể không có cách gì được! Tôi sẽ tới ngay...”

“Cố thiếu gia dẫn theo người đến, khiến chúng tôi sợ đến mức không dám động đậy, nhưng bên kia cũng có một vài vệ sĩ mặc đồ đen. Tôi không biết đó là người của ai?”

Vân Khanh nhíu mày.

Hai mươi phút sau, chiếc Honda màu trắng dừng lại đầy gấp gáp.

Cố Trạm Vũ mặc một bộ quần áo màu xám bạc, lạnh lùng đứng ở lối vào phòng khám. Thân hình cao lớn, khuôn mặt u ám, đôi mắt sâu thẳm giống như một con chim ưng.

Anh ta xông tới và kéo cửa xe.

Ba vệ sĩ mặc vest đen bên trái di chuyển, những người mặc đồ đen phía sau Cố Trạm Vũ cũng di chuyển, giằng co với nhau.

Những vệ sĩ ở bên trái xem xét tình hình, gọi điện thoại.

Vân Thanh khóa điều khiển trung tâm, không cho anh ta thành công. Cô nhìn qua cửa kính ô tô khép hờ, hít một hơi thật dài, thấy vết cắn trên làn da trắng nõn trên xương quai xanh dưới lớp áo sơ mi mở ba cúc của anh ta, cô nhớ đến đêm hôm đó đã nghe thấy…, quá đủ rồi.

Cô cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn chậm rãi bình thản nhìn chỗ đọng nước trên cửa kính, trong lòng không hề gợn sóng.

Cô nhìn anh ta, trầm giọng u ám: “Cố Trạm Vũ, chúng ta đã không còn gì nữa rồi, đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa.”

Đôi mắt mờ đυ.c của Cố Trạm Vũ giống như tia X-quang, quét cơ thể cô từ trên xuống dưới qua cửa kính.

Tóc buộc đơn giản, thân thể sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn trông hơi yếu ớt, tinh thần cũng không tốt, nhưng cái nhíu lông mày lại trông vô cùng xinh đẹp.

Anh ta hoa sắc ong bướm nhiều năm như vậy, tại sao lại không hiểu?

Dù đã biết cô như vậy, anh ta cũng nhìn thấu được điều đó, nhưng Cố Trạm Vũ vẫn không thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhan sắc của cô nở rộ dưới thân những người đàn ông khác.

Cứ tưởng tượng ra là cảm thấy giống như vạn mũi kim đâm vào, khiến cho anh ta rất đau đớn, lại vô cùng ghen ghét và hận thù.

Anh ta đưa tay vào cửa kính xe, nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, khác hẳn với lần đυ.ng chạm trước đây, cô run rẩy, không còn chút sức lực.

Nghĩ đến những điều có thể xảy ra, Cố Trạm Vũ càng dùng thêm lực, giọng điệu chế nhạo, thấp giọng cười giễu: “Ba tên vệ sĩ kia là người do ai cử đến? Vân Khanh, suốt mấy ngày qua cô đã đi đâu? Nɠɵạı ŧìиɧ trắng trợn táo bạo như vậy, cô làm tôi buồn nôn!”

Lúc trước anh ta nói cô nɠɵạı ŧìиɧ, Vân Khanh đều có thể bình tĩnh, bởi vì cô không có.

Nhưng lần này, đáy mắt cô hiện lên vẻ u ám, bởi vì anh ta đã mắng chửi cô nɠɵạı ŧìиɧ biết bao nhiêu lần, và điều đó thực sự đã trở thành sự thật.

---

Cô chậm rãi nhếch miệng, cười giễu: “Cố Trạm Vũ, đúng vậy, tôi thực sự đã đúng với tội danh mà anh gán cho tôi... Cuối cùng cũng thành hiện thực rồi đấy... Nhưng anh không đủ tư cách để nói rằng tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ, tất cả là do anh đã ép tôi. Anh không biết ư? Anh đã tống tôi lên giường của người khác.”

Nhìn thấy vẻ hoang tàn và vui vẻ như muốn trả thù trong mắt cô, Cố Trạm Vũ chớp mắt, ý tứ sâu xa trong lời nói của cô cũng khiến anh ta sững lại.

Nhưng trong giây lát anh ta lại tiếp tục chế nhạo, như thể trong lòng không hề biết đến mùi vị đau đớn, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, anh ta không tin đây là lần đầu tiên cô nɠɵạı ŧìиɧ. Người phụ nữ này, trình độ lừa gạt của cô, anh ta đã được lĩnh hội rồi!

“Tôi rất tò mò xem người đàn ông nào lại tiếp nhận một đôi giày hỏng như cô? Anh ta thực sự không hề kén chọn.” Cố Trạm Vũ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nặng nề: “Thật trùng hợp đó là phòng bên cạnh phòng tôi. Chú hai của tôi Lục Mặc Trầm ở trong phòng đó. Tôi hỏi nhân viên dọn vệ sinh thì họ đều nói tối hôm đó không thấy cô ra khỏi cửa. Tôi thấy kỳ lại, tìm khắp nhà cũng không thấy cô đâu. Cô đã đi đâu vậy? Không phải là ở cùng chú hai đấy chứ?”

Anh ta dẫn người đi gõ cửa phòng Lục Mặc Trầm rất lâu. Lúc đó, Lục Mặc Trầm muốn cô đầy mãnh liệt, thậm chí còn mạnh bạo xô cô tới cửa. Chỉ là nghĩ lại, sự kí©h thí©ɧ và căng thẳng mạnh mẽ thầm kín dường như vẫn còn đó, bụng dưới co rút lại.

Vân Khanh kiên quyết trấn áp, may mà ngồi ở trong xe, ánh mắt tán loạn, nhất thời không giấu được vẻ hoảng sợ.

Cảm giác tội lỗi trong lòng cô lớn lên, dưới cái nhìn của Cố Trạm Vũ, cô bắt đầu cảm thấy tê dại, nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Lùi lại 10.000 bước… Có thể làm điều đó với bất kỳ ai, nhưng với chú của anh ta thì tuyệt đối không thể.

Cô phải che giấu bản thân, kìm nén lương tâm tội lỗi sâu thẳm trong lòng, đột nhiên hiểu ra mục đích mà Cố Trạm Vũ nhắc đến vấn đề này, anh ta đã nghi ngờ rồi.

Vân Khanh càng không để lộ ra dấu vết, nhưng cô thật sự không giải thích được cô đã biến mất như thế nào, bàn tay ở bên cạnh nắm chặt. Cô cũng không biết rằng mình có thể bình tĩnh như vậy cho dù vô cùng hoảng sợ, cười giễu nói: “Chú nào của anh? Trong bữa tiệc gia đình của anh có hai người chú, hay là anh trực tiếp tìm họ mà giằng co. Thậm chí khi tôi đi ra từ phòng của anh, chắc anh cũng không chú ý. Vì anh còn đang bận vui vẻ với những người phụ nữ khác, không phải sao? Cố Trạm Vũ, anh gọi thế nào là trong sạch? Anh không cho phép tôi động đậy cũng không cho phép tôi kêu gào, tôi làm gì cũng bị coi là bẩn thỉu. Nhưng những người phụ nữ đó kêu gào rất lợi hại, không phải anh càng sảng khoái sao?”

“Lúc đó cô vẫn ở đó sao?” Đồng tử của Cố Trạm Vũ lạnh như băng, nét mặt anh ta cứng đờ trong giây lát.

Quả thật cô đang ở đó, nhưng là đang ở cùng Lục Mặc Trầm trên sân thượng.

“Anh trong lúc đang vui vẻ không rảnh để quan tâm đến tôi, sau này cũng đừng tỏ ra ghen tị rồi đến chất vấn tôi.” Vân Khanh cuối cùng cũng gạt tay anh ta ở trên vai mình ra.

Nhưng Cố Trạm Vũ không dừng lại, nắm lấy cô một lần nữa, suy nghĩ thoáng qua trong ánh mắt anh ta. Trước đây anh ta chưa từng tiếp xúc qua với Lục Mặc Trầm, nhưng trong bữa tiệc của gia đình, ông nội cũng quan tâm đến cậu con trai này, vì vậy đêm đó anh ta đến gõ cửa nhưng cuối cùng cũng không dám xông vào.

Lúc Lục Mặc Trầm nói chuyện với anh ta ở trong phòng quả thực hơi thở không ổn, nhưng những người anh ta để lại đều nói rằng người phụ nữ bước ra từ phòng của Lục Mặc Trầm là một cô gái nước ngoài.

Không có gì là ngạc nhiên vì Lục Mặc Trầm từ Mỹ trở về với tư cách là một người nước ngoài.

Nhưng điều kỳ lạ là anh ta mơ hồ nghe tin chú hai của mình có vấn đề về thể chất, dù sau khi trở về Trung Quốc cũng có vài người bạn gái nhưng đều vì anh không ổn mà chia tay.

Hơn nữa, nếu có cô gái ngoại quốc ở đó, thì khả năng Vân Khanh vẫn ở trong phòng của anh là điều khó xảy ra.

Cố Trạm Vũ kiểm tra sân thượng, sân thượng của hai căn phòng cách nhau một mét, Vân Khanh, một người phụ nữ yếu đuối làm sao dám nhảy từ tầng 15 xuống?

Ngay cả khi cô muốn trốn trong phòng của Lục Mặc Trầm, Lục Mặc Trầm đang vui vẻ với cô gái nước ngoài, tại sao anh lại không ném cô ra ngoài, ba người cùng hoạt động sao?

Càng không thể, không hợp với hành vi của Lục Mặc Trầm. Hơn nữa, anh ta không thể, với một cô gái ngoại quốc đã rất cố gắng rồi, còn với cả hai người nữa sao?

Dáng vẻ hiện tại của Vân Khanh có lẽ là dược tính của thuốc đã được giải quyết nên không có vấn đề gì cả.

---

Nghĩ đến đây, Cố Trạm Vũ nheo mắt và hỏi lại: “Vậy cô nói xem, cô tìm ai? Tần Luật? Có phải anh ta không? Tôi đã kiểm tra rồi. Anh ta không ở bệnh viện Bắc Nhân và cũng không ở trong căn hộ của anh ta vào đêm đó. Quả nhiên, vẫn là đôi cẩu nam nữ hai người!”

“Không phải anh ấy!” Vân Thanh thốt lên phủ nhận, không thể để cho tiền bối gánh lấy tiếng xấu được.

“Vậy cô nói ra cái tên nào đó đi!” Cố Trạm Vũ chế nhạo: “Cô ngủ cùng người ta thì cũng đã ngủ cùng rồi, còn không dám thừa nhận gì chứ?”

Cô không thể nói.

Vân Khanh chọc tức anh ta, thấp giọng gầm gừ: “Cố Trạm Vũ, anh cho tôi uống thuốc, ép tôi không còn đường lui, còn không cho phép tôi giải quyết sao? Anh muốn tôi chết sao? Có lẽ trước đây nếu anh để tôi chết, tôi sẽ chết. Nhưng bây giờ, không còn Vân Khanh ngốc ngếch ngu xuẩn như vậy nữa đâu. Anh hỏi đó là ai sao? Được thôi, tôi sẽ chạy ra đường và tóm lấy một ai đó ngẫu nhiên cho anh. Anh đủ bản lĩnh đi xuống khách sạn, điều tra từng tí một, như vậy đã đủ chưa? Tôi đã như thế này rồi. Li hôn, li hôn đi!”

Cố Trạm Vũ bị sức lực của cô làm cho lùi về sau hai bước, giơ chân đá về phía cửa xe Honda, cười giễu nói: “Vậy thì tôi sẽ càng không li hôn, nhìn cô ngứa mắt, tôi sẽ từ từ báo thù! Từ bây giờ sự trả thù sẽ bắt đầu, không còn chút đau lòng nào nữa đâu, tôi sẽ nghiền chết cô!”

Sau khi gầm lên, anh ta quay người đưa nhóm người kia rời đi.

Vân Khanh run rẩy, giơ tay che đi khuôn mặt tái nhợt, sau một trận thê thảm, cô mệt mỏi trống rỗng, cười khổ chính mình, bắt đầu lừa gạt nói dối.

Ở đằng xa, người vệ sĩ mặc áo đen lại gọi điện thoại nói với đầu dây bên kia: “Cô Vân không sao cả.”

Bên kia, Cố Trạm Vũ xuống xe, ủ rũ nhắm mắt lại, hỏi trợ lý: “Cậu có tin cô ta là người sẽ tùy tiện tìm đàn ông trên đường không?”

Trợ lý run lên, không biết trả lời như thế nào.

Cố Trạm Vũ cười giễu: “Cô ta càng che giấu, tôi càng phải điều tra! Nhất định phải có một người đàn ông như vậy. Cậu đi kiểm tra kỹ cô gái ngoại quốc kia, tốt hơn hết là nên tự mình tra hỏi. Ngoài ra, tên Tần Luật kia là đối tượng tôi rất nghi ngờ, tìm cách tìm ra tung tích của anh ta vào đêm hôm đó!”

“Vâng.”

Cố Trạm Vũ lại lấy điện thoại di động ra, bấm số, giọng điệu thay đổi: “Ông ngoại? Ông không phải bảo cháu qua lại với chú hai sao? Mấy ngày nay cháu có thời gian, cháu sẽ quay lại khu quân sự để gặp ông. Ông gọi điện bảo chú hai về, cháu có chuyện muốn hỏi chú ấy.”

...

Ngày hôm sau, Vân Khanh ngủ cả một đêm, vô cùng mệt mỏi đi đến bệnh viện.

Khi Cố Trạm Vũ đang gây rắc rối, một bác sĩ đã ngăn anh ta lại. Cha vừa mê vừa tỉnh, dì Mi đã giúp che giấu việc đó, vì vậy ông ấy không nhận ra điều gì cả.

Nhưng dì Mi nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, không ngừng phỏng đoán.

Vân Khanh không giải thích được gì, trong lòng càng thêm hỗn loạn, cắt không đứt gỡ càng rối.

Buổi chiều, cô đi tìm Tô Gia Ngọc.

Tô Gia Ngọc không có trong phòng cấp cứu, vì vậy Vân Thanh lặng lẽ lẻn vào khoa phụ sản cùng cô ấy.

Tô Gia Ngọc nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới: “Cậu sao thế? Khó chịu à? Tớ kê thuốc cho cậu nhé.”

“Cho tớ làm kiểm tra.” Vân Thanh mở rèm phòng kiểm tra, không thấy ai, quay đầu lại, không để ý tới ánh mắt kỳ quái của Tô Gia Ngọc, ra hiệu cho cô ấy.

Cô tự mình lấy đồ trong máy ra, sau đó nằm xuống ghế phụ khoa và cởi nội y.

Tô Gia Ngọc sững sờ, đóng cửa lại, đeo khẩu trang, ngồi xuống, nghi ngờ nói: "Khanh Khanh, khám phụ khoa thường chỉ khi…, cậu…”

“Đúng.”

“Hả?” Tô Gia Ngọc hỏi ngược lại, sau đó cô ấy hiểu được từ trong ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của Vân Khanh, từ từ mở to mắt: “Cậu… cậu đã…?”