Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 89: Ván Đã Đóng Thuyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh ấy đối với cô như vậy, không báo thù sao?” Người đàn ông dán sát vào tai cô, hơi thở nồng ấm giống như thuốc độc chí mạng. Cô đã sớm tan rã, mất đi tâm tính.

Cô có thể báo thù. Nhưng người đàn ông này là cậu của Cố Trạm Vũ, cô làm sao báo thù? Có điên ra sao thì cũng không thể điên như vầy. Đi tiếp là vực sâu không đáy, quay đầu còn cứu vớt được.

Trong nhà, giống như đổi nơi khác, Cố Trạm Vũ kiềm nén, là người phụ nữ đó đang phục vụ anh ta, rất thoải mái mà …….

Máu chảy đầm đìa trước ngực cô, khổ sở hô hấp cũng khó mà tiếp tục, nhưng cơ thể lại bị động tĩnh thu hút hồn vía lên mây, da lạnh cóng, cơn đau cắt da thịt khiến hơi thở cô ta nhấp nhô, lại cảm giác rùng mình, cô hình như cắn chặt môi, gương mặt đỏ ửng, cơ bắp căng cứng rất khó chịu.

“Đã không chịu được như vậy, còn không chịu, hửm?” Đôi môi mỏng của người đàn ông dời xuống dưới, thêm dầu vào lửa, dường như có thứ gì đó vuốt ve gáy của cô. Cô run rẩy như một đoá hoa, ngón tay mềm nhũn bất lực, liều mạng che miệng của anh ta, mặt của anh ta, muốn đẩy sự tấn công khiến người ta cảm thấy sa lầy này.

Nhưng đôi mắt đen của người đàn ông cuối cùng cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, mục đích rõ ràng như một con báo hoang, như một con dã thú với những góc cạnh lạnh lùng dần dần lộ ra trong bóng tối.

“Muốn dịu dàng với cô, cứng thì bắt tôi chiếm đoạt? Cũng được.” Nghiến răng nghiến lợi vươn tay ấn chặt cổ tay không xương của cô vặn ra sau lan can.

Khu lan can không rộng lắm, cô ngồi ở đó, bị anh ta dùng sức ấn chặt eo sau.

Đây là tầng 15, Vân Khanh hoa mắt nhìn xuống, màn đêm chưa buông, xe cộ trên đường giống như những con kiến nhỏ bé, gió lạnh thổi, đủ để vô tình cuốn bay cả cô.

“Anh đừng ……. Đừng mà …….” Đừng đẩy cô xuống dưới.

Vân Khanh không phải không chịu được sức của nụ hôn từ đôi môi mỏng mà anh dùng, chỉ là cô ôm chặt l*иg ngực căng cứng của anh. Tiếp xúc cơ bắp giữa bụng, thoải mái đến mức người ta chỉ muốn đắm chìm, cũng không lo lắng gì mà luân thường đạo lý, giới hạn của nhân tính.

Lúc này cô nhịn, cả người đã mất nước, đôi môi nứt nẻ vì khát, đầu óc cũng giống như bị sốt mà hoảng loạn.

Thuốc trong người không bình thường, cô biết nhẫn nhịn thì chắc chắn sẽ gây ra nguy hiểm tính mạng.

Còn nụ hôn của người đàn ông giống như cam lộ, lại là thứ thuốc giải tốt nhất. Anh hơi dùng sức đè lên cánh tay, đôi chân dài mạnh mẽ, từng tấc trên cơ bắp đều là thứ mà cô cần ……

Huống hồ người đàn ông này còn là thuốc giải tinh tế nhất.

Lục Mặc Trầm khẽ kéo áo khoác da trượt từ người cô xuống, vạt áo mở toang, làn da cô như tuyết ngọc, không cảm thấy lạnh vì anh đang làm ấm cho cô.

Giọng nói uể oải bị gió lạnh âm thầm cuốn lấy, Vân Khanh sắp tan thành biển, chết chìm, cố gắng nắm lấy một khúc gỗ nổi, thở hồng hộc, muốn sống.

Còn tinh thần người đàn ông bỗng dưng lại trở nên cao thâm khó đoán, cố gắng kiềm nén gì đó. Tóc anh đen như mực, cô thì ngây ngô, hai má nóng bừng, còn tay thì quơ loạn xạ phía sau.

Lục Mặc Trầm tiện tay kéo lấy cô xém chút ngã vào người cô, ôm lấy cô, cúi thấp người rồi cười: “Bảo bối, đừng nói không biết bản thân vừa rồi mới làm gì nha. Làm chuyện xấu rồi muốn rút chân bỏ chạy, tôi cho cô cơ hội, nó cũng sẽ không cho cô cơ hội đâu!”

Người đàn ông ôm cô đến sát mép sân thượng. Chân anh dài như vậy, thân người nhẹ tênh, dáng người cao cao đứng trên lan can hẹp, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Vân Khanh cố gắng bám chặt, sợ bị té xuống, nhìn thấy thân hình anh không nhịn được hét lên, sợ anh rơi xuống.

Một giây sau, cô không nhìn rõ gì hết. Sau một trận hoa mắt chóng mặt, cô đã được ôm khỏi sân thượng.

Cũng là sân thượng, cô không dám quay đầu nhìn, đã tới sát vách, lúc này nhìn ra xa, lúc nãy trên sân thượng, có dấu vết dài quẹt ngang mặt bàn màu trắng, cô không dám đoán đó là gì.

Người còn chưa đứng vững thì bị bàn tay lớn của người đàn ông xoay nhẹ, úp mặt vào tường, nguồn nhiệt phía sau ập tới, thân hình cao to phía sau.

Anh bọc lấy cô, vén gương mặt nhỏ của cô rồi hôn lên, ép cô lại nhìn về phía lan can bên kia: “Cô thật là kỳ lạ, rõ ràng cơ thể ưu tú mẫn cảm, mà cái đầu nhỏ lại cứng ngắc như vậy, thà chết cố thủ, cố chấp khiến người khác phát điên, hửm?”

Anh vừa nói vừa tháo thắt lưng, bàn tay lớn ôm chặt lấy cô, anh thấp giọng nói: “Lần trước trong hang núi, tôi chưa nói cô nghe …… quần của tôi đã ướt. Thật ra là do nước vấy vào, cô không chống cự lại tôi được, đồ xấu xa nghĩ một đằng nói một nẻo, có cảm giác với tôi mà không chịu thừa nhận? Ông đây tối nay khiến cô phải thừa nhận mới được! Không chết cũng tàn, cô chuẩn bị cho tốt đi ……”

Trong quá trình này, Vân Khanh đột nhiên mở to mắt, cơ thể mềm mại lập tức cứng đờ, mặt đập về phía tấm kính, cùng giọng hét lên khàn khàn ......

Cô trợn to hai mắt, giống như rơi xuống đáy biển, sóng to gió lớn ngoài sức tưởng tượng, không cách nào chịu nổi tai họa hung hăng này.

Cô sẽ chết mất ……

Nhưng ván đã đóng thuyền, anh nhân lúc trống mà xông vào quá nhanh, tên cầm thú này.

Cô hôn mê không cách nào ngăn cản, mất đi sức lực, mất đi tâm trí, nếu không sẽ không lộn xộn như vậy.

Muốn hối hận cũng không còn kịp, anh đã kiểm soát được cô, chiếm lấy cô, cung đã mở không cần mũi tên, cô giống như đang nằm mơ thấy ác mộng …… cơn ác mộng hỗn loạn không chịu nổi. Cô lúc này ngay cả cơ hội chọn cái chết cũng không có, cơ thể càng ngày càng loè loẹt, dáng vẻ xấu hổ thường ngày cô hay coi thường, cơn đau nhanh chóng bị sức nóng cuộn trào triền miên mãnh liệt thay thế. Cô đang trong cơn mưa vùng biển sâu lên tận trời, lắc lư róc rách, chết cũng bám lấy thanh gỗ nổi ……

Còn anh cuối cùng cũng đạt được.

Đêm đó, toàn bộ tầng 15 của khách sạn Riverside 15 tầng thế lực to lớn chuyển động không ngừng.

Cô ấy sẽ chết...

Tầng này thuộc khách VIP mới có tư cách vào ở, do đó không có nhiều khách, chỉ có vài người khách. Nghe nói nửa đêm có nhiều cuộc gọi đến ban quản lý, nguyên nhân là có người kiện quấy rối người dân nghiêm trọng ……

Đêm dài thênh thang cũng trội qua, đón lấy một buổi sáng đẹp đẽ.

Cùng lúc đó, không cùng bầu trời, buổi tối ở Boston cũng lộng lẫy, hoàng hôn bao phủ biệt thự hiu quạnh.

Bên ngoài hàng rào màu trắng của biệt thự có một chiếc ô tô đang đậu, một người đàn ông đeo kính râm bước xuống xe, vội vàng đẩy cửa hàng rào. Danh tính của anh ta hiện lên màn hình trực quan, bước vào biệt thự, bước lên lầu, anh ta tìm một phụ nữ trung niên xinh đẹp trong phòng sách.

Người đàn ông nhìn quanh: “Chào bà, xin hỏi bà chủ đâu rồi?”

Người phụ nữ trung niên thấy cấp dưới của mình có vẻ khác thường: “Cô ấy không có ở đây, có chuyện gì vậy?”

“Chuyện gấp, cần phải báo cáo với bà chủ.”

“Cậu gọi điện đi.”

Người đàn ông quay số gọi cho người kia, chuông đổ vài tiếng rồi mới kết nối, giọng lười biếng và mệt mỏi của người phụ nữ truyền đến: “A Hải, không phải kêu cậu canh chừng ông nhà ……”

“Chính là anh Lục ạ. Bà chủ, người của tôi đưa tin, tối qua anh Lục ở khách sạn. Sáng nay người dọn dẹp phòng đã phát hiện có 6 …… dùng qua.”

Hô hấp bỗng nhiên khựng lại, rất lâu sau chưa nói câu gì, tiếp theo là tiếng va chạm của bàn trang điểm, giọng khàn khó tin lại vang lên chói tai: “Sao có thể? 6 cái? Cậu ấy dùng rồi? Người của cậu có nhầm lẫn gì không?”

“Không có, tôi đã hỏi kỹ, chính là rác từ căn phòng đó.”

Sắc mặt của người phụ nữ trung niên trở nên nghiêm nghị, đi tới bên cạnh người đàn ông, định nói chuyện với cô gái, nhưng bà ta đột ngột lạnh lùng cúp máy.
« Chương TrướcChương Tiếp »