Vân Khanh không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy? Có chút hoang đường, cũng không hề lý trí, nhưng mà...
Bây giờ người đàn ông Lục Mặc Trầm này quá nguy hiểm.
Cô đã không còn đường lui nữa, giống như con mồi bị anh đánh dấu, hiện tại cô trông gà hoá cuốc.
Mà những gì xảy ra trong nhà vệ sinh tối nay, không biết cuối cùng Lục Mặc Trầm có nghe vào không, có để vào mắt không?
Một hơi thở mát mẻ phả lên chóp mũi cô, Vân Khanh hoàn hồn trở lại ——
Cố Trạm Vũ dùng bàn tay to siết chặt eo cô, ép cô ngửa đầu về phía trước, trong mắt anh ta phản chiếu ánh sáng của nhà ấm, áp chế khiến người ta phải đề phòng...
Vân Khanh đột nhiên vươn tay muốn đẩy khuôn mặt lạnh lùng của anh ta ra, cô cũng vội vàng nghiêng mặt sang một bên, "Cố Trạm Vũ!"
"Chỉ là muốn kề sát vào mặt của em..." Cố Trạm Vũ nhìn cô như một con thỏ bị đánh thức, động tác giãy giụa lạnh lùng dữ dội, ánh mắt anh ta hơi tối lại, nhưng không nổi giận, ngược lại còn có chút cố ý dỗ dành, "Tối nay, tôi sẽ không động vào em."
Trong lòng Vân Khanh rối rắm không thể hình dung, có chút xót xa muốn hỏi ngược lại: Anh ghét bỏ tôi đến mức đó, thì có thể động vào được tôi sao?
Có lẽ bởi vì nụ hôn ở nhà họ Lục, đã khiến anh ta được cổ vũ.
Anh ta nhìn vào mắt cô, bên trong lập lòe ánh đèn, lại có chút quyến rũ, như thể trở lại thời gian bọn họ yêu nhau mãnh liệt, ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ mang theo du͙© vọиɠ.
Vân Khanh cũng hiểu, người đàn ông này sinh ra cảm giác ấy chẳng qua là vài giây bùng nổ sinh lý của hormone, không hề liên quan gì đến trái tim anh ta.
Cô lại lập tức nghĩ, trong năm năm này, Cố Trạm Vũ cũng có ánh mắt buông thả như thế với bao nhiêu phụ nữ môi đỏ quyến rũ ư?
Mỗi lần lên giường thì anh ta đều như vậy đúng không? Nhìn cơ thể trắng nõn mềm mại của đối phương, du͙© vọиɠ mãnh liệt trong mắt anh ta cũng đều thế này.
Vừa nghĩ như vậy, trái tim giống như có một chậu nước đá dội thẳng vào, dạ dày đột nhiên thắt lại như muốn nôn.
Vân Khanh tránh khỏi ánh mắt của anh, đưa hai tay đẩy anh ta ra, thế nhưng anh lại không buông, ánh mắt cố chấp!
Vân Khanh liếc nhìn xung quanh, bên ngoài nhà ấm không thấy có người giúp việc nào, cô sợ cứ tranh chấp như vậy, hoặc là rơi vào cục diện bế tắc, hoặc là gặp nguy hiểm, cô bất giác siết chặt áo khoác, chỉ nói thầm bằng giọng qua quýt, "Anh ép buộc tôi thì được gì? Anh phải... Cho tôi một chút thời gian phản ứng."
Cố Trạm Vũ nghe vậy thì lông mày từ từ giãn ra, "Em sẽ đồng ý, đúng không?"
Vân Khanh không trả lời, vội vàng lướt qua bên cạnh anh ta để đi ra ngoài, vốn định đi thẳng ra khỏi cổng rời đi, nhưng nghĩ đến nơi này đã hơn nửa đêm không còn xe chạy qua nữa, đành thôi.
Cô chạy lên tầng, vào phòng khách khóa trái cửa lại.
Cả đêm này, cô trằn trọc mãi không cách nào ngủ được.
Sáng hôm sau khi cô xuống thì Cố Trạm Vũ đã đi rồi, nghe trợ lý nói, sáng sớm ông cụ Lục đã gọi cho anh ta.
Vân Khanh nhân cơ hội này vội vàng rời khỏi Sơn Thủy Đình.
Buổi sáng quay về bệnh viện, cha đã tỉnh lại!
Vân Thừa Thư vẫn chưa nói được, chỉ dùng đôi mắt yếu ớt nhìn cô, Dì Mi liếc nhìn, quay đầu nói, "Cha cháu hỏi hai ngày nay cháu đi đâu?"
Vân Khanh chỉ đành phải ậm ừ suy đoán, lấy cái cớ đã nghĩ kỹ từ sớm ra, nói cô tạm thời phải đi công tác ba ngày.
Cô không yên tâm, lại hỏi Dì Mi, ba ngày nay cha không xảy ra chuyện gì chứ?
Dì Mi cười, "Không sao đâu, bác sĩ y tá đều rất tốt, chuyện này phải cảm ơn người sư huynh kia của cháu, nhìn thân phận cũng không tầm thường, chắc đã chào hỏi qua với viện trưởng. Bây giờ ổn rồi, ông Vân sẽ từ từ tốt lên thôi, cuối cùng cháu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."
Vân Khanh nhíu mày cười khổ, cô sao có thể thở phào nhẹ nhõm được đây?
Việc Lục Nhu Hi và Cố Trạm Vũ uy hϊếp cô, cô không thể nói với Dì Mi, một lần nhận tổ quy tông, đã trói chặt cô lại, ông cụ Lục xem trọng cuộc hôn nhân này, Cố Trạm Vũ có lòng riêng với sự nghiệp, cũng không muốn ly hôn, không chỉ không ly được, còn không hiểu sao lại sinh ra ảo tưởng, chịu quay đầu lại, muốn bắt đầu lại với cô.
Mấy hôm nay, cô trốn tránh Cố Trạm Vũ, không biết anh ta đang bận hay bởi vì điều gì mà cũng không đến tìm cô.
Vân Khanh hít một hơi, suýt chút nữa cho rằng yêu cầu hoang đường đêm hôm đó của anh ta chỉ là đùa giỡn, đến ngày thứ tư, Cố Trạm Vũ lại xuất hiện.
Gần tối, Vân Khanh mới đi ra từ phòng bệnh của cha, định lái xe đến lân cận mua đồ ăn tối, đi ngang qua bãi đỗ xe, Tần Luật đi ra từ khu khám bệnh, cơ thể cao lớn mặc chiếc áo khoác trắng, vừa gọi cô thì bên kia, chiếc xe Lamborghini của Cố Trạm Vũ dừng lại cách đó vài mét.
Vân Khanh vừa mới bước hai bước về phía Tần Luật thì dừng lại, nụ cười cũng cứng lại trên môi, sợi dây trong đầu chợt kéo căng.
"Nghe chủ nhiệm nói hai ngày nay em đều ở trong bệnh viện, sao không thấy đến phòng làm việc tìm anh?" Tần Luật mỉm cười hơi nhíu mày hỏi cô.
"Sư huynh, em..."
Cửa xe Lamborghini mở ra, lời trong miệng Vân Khanh cũng dừng lại theo, xin lỗi đổi đề tài nói, "Sư huynh, em có chút việc gấp, mình nói chuyện sau, em đi trước, xin lỗi."
"Vân Khanh?" Giọng Tần Luật trầm xuống, đương nhiên cũng nhìn thấy con xe Lamborghini kia.
Vân Khanh băng qua bãi đỗ xe, vốn không định để ý tới Cố Trạm Vũ, muốn đi đường vòng, nhưng Cố Trạm Vũ lại sải chân bước về phía khu khám bệnh, hiển nhiên là không nhìn thấy cô, muốn đi vào tìm cô.
Lúc đi vào sẽ thấy Tần Luật, lúc này hình như anh ta đang theo dõi Tần Luật.
Vân Khanh không muốn sư huynh mang tiếng oan, mặc dù với thân phận của sư huynh thì không cần phải sợ anh ta, nhưng xảy ra xung đột cũng không tốt, huống chi cô còn là người mời anh ấy về nước.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành phải đi tới, xuất hiện trước mặt Cố Trạm Vũ, chặn đường đi, "Anh tới đây làm gì?"
Cố Trạm Vũ hơi bất ngờ khi cô đột ngột xuất hiện, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tôi tới thăm cha một chút."
"Đó là cha của tôi." Đối với bệnh của cha, Cố Trạm Vũ có trách nhiệm rất lớn, lúc trước anh ta có đến thăm lần nào không? Bây giờ lại chạy tới làm gì?
Cố Trạm Vũ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, hơi híp mắt lại, giơ ngón tay thon dài lên cầm lấy cổ tay cô, kéo cô tiến lên hai bước, "Em không đồng ý thì tôi cũng không đi gặp nữa, dù sao cũng muốn tìm em ăn cơm."
"Tôi không ăn tối, anh về đi."
Anh cau mày, giọng nói âm u, "Không ăn cơm với tôi, vậy thì tôi phải đi thăm cha vợ rồi."
Trong lời nói có chứa uy hϊếp, Vân Khanh cực kỳ ghét, nhưng ánh mắt liếc nhanh một cái, phía bên kia Tần Luật đang gọi điện thoại, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng nhìn sang bên này, vẫn chưa đi.
Cô đau đầu, tránh khỏi Cố Trạm Vũ, đi thẳng về phía trước.
Một tay Cố Trạm Vũ đút túi quần, liếc nhìn bộ dạng thỏa hiệp của cô, khóe môi hơi nhếch lên, sải bước đi, mở cửa xe.
Vân Khanh ngồi vào trong Lamborghini, không nói lời nào, ngay sau đó nhận được tin nhắn từ Tần Luật: Nhìn hai người không giống như muốn ly hôn, sư muội, cứ dây dưa như thế không có lợi cho em đâu.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tin nhắn, ngón cái vuốt nhẹ, nặng nề thở ra một hơi khí đυ.c.
Tâm trạng rối loạn, cô chưa trả lời Tần Luật, chống tay lên mặt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn hoa rực rỡ vừa được bật lên, dòng xe chạy không ngừng, đèn neon chiếu rọi thành phố như một chiếc bình thủy tinh, sự hư ảo như vậy khiến người ta hỗn loạn bất an không thôi.
Cô lơ lãng đi theo Cố Trạm Vũ vào một khách sạn sang trọng, bước vào thang máy, lại ra khỏi thang máy.
Cả tầng đều rất yên tĩnh, trong nhà hàng lớn mang phong cách châu Âu lãng mạn, chỉ có một bàn ăn, tường thủy tinh, thảm lông nhung, từng bó hoa hồng lớn rất trang nhã, cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt, bên ngoài chính là cảnh đêm của Tân Giang bốn biển thanh bình.
Vân Khanh nhìn tất cả những điều này, trong lòng không khỏi lạnh lẽo tự giễu, Cố Trạm Vũ đưa cô tới cái nơi dành cho các cặp yêu nhau cuồng nhiệt tỏ tình hoặc cầu hôn này để làm gì?
Năm năm qua, anh ta không hề có suy nghĩ như vậy.
Ban đầu để thư ký tặng hoa chọn quà cho cô, có bao nhiêu thì cô ném đi bấy nhiêu, cuối cùng anh ta cũng không tặng nữa.
Giữa bọn họ không hợp với kiểu hẹn hò này, cứng nhắc, trong lòng lại nhạt nhẽo giằng co.
Nhưng có vẻ tâm trạng của Cố Trạm Vũ không tệ, kéo ghế ra cho cô, dùng tay mở cúc áo khác màu xanh đậm, cơ thể thon dài ngồi xuống, ánh mắt mang theo ý cười, "Đây là nhà hàng ngắm cảnh Tân Giang tốt nhất của thành phố S, tôi gọi món, để trợ lý dẫn em đi dạo xung quanh."
Vân Khanh lắc đầu từ chối, ánh mắt quét qua không gian rộng rãi, bên ngoài nhà hàng hình như là dãy phòng khách sạn cao cấp...
Đương nhiên anh ta rất quen thuộc với nơi xa hoa này.
Thấy đôi mắt cô rũ xuống, mang theo chút cảm giác buồn bã, hiển nhiên Cố Trạm Vũ cũng đoán được cô nghĩ tới điều gì, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, vẫn nói nhỏ, "Vân Khanh, đừng không vui . Tôi chưa bao giờ dẫn ai đến đây cả."
Vốn muốn an ủi, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, không khí giữa hai người trở nên vi diệu .
Cố Trạm Vũ xoa mi tâm, ngón tay thon dài ấn lêи đỉиɦ lông mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, "Nghĩ lại thì, sau khi chúng ta kết hôn thì chưa từng cùng ăn một bữa tối chính thức ở bên ngoài... Em từng ngập tràn mong đợi trong lòng, tôi xin lỗi... Khanh Khanh, sau này chúng ta bù đắp lại, em có thể tạm gác lại những suy nghĩ khác, chỉ cùng tôi ăn một bữa thôi được không?"
Vân Khanh đứng bên cạnh chiếc ghế nhung, vẫn không ngồi xuống, lẳng lặng nhìn anh ta, một hồi lâu mới mở miệng, "Cố Trạm Vũ, ăn một bữa cơm với anh thì có thể. Nhưng thật ra anh không cần phải như vậy, chuyện đêm đó anh nói với tôi, tôi đã thử suy nghĩ, tôi không..."
Con ngươi đen của anh ta hơi ngưng lại, gương mặt góc cạnh rõ nét cũng trào ra ý lạnh, trầm giọng tự giễu ngắt lời cô, "Em cố tính muốn tôi khó tiêu à? Ăn cơm trước đã!"
Vân Khanh cảm thấy anh ta cũng đã hiểu được ý của mình, cũng không muốn khiến không khí quá căng thẳng, cô buông túi ra từ từ ngồi xuống.
Một lúc sau anh ta lại khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa, đẩy thực đơn tới, "Vẫn theo quy tắc cũ hồi trung học, em là quản gia, em gọi món."
Vân Khanh nhận lấy, không nghe lời anh, ký ức đong đầy trong ánh mắt anh khiến trái tim cứng rắn của cô cũng chậm rãi buông lỏng.
Khi còn học cấp ba, chuyện cô phụ trách quản lý ví tiền của Cố công tử, cả trường đều biết, một tháng một nghìn, mà một nghìn khi đó có giá trị hơn mấy vạn bây giờ, thường có côn đồ để ý đến ví tiền của cô, cô lại chết không chịu đưa cho Cố Trạm Vũ, nhiều lần suýt chút nữa bị thương, cuối cùng đều là anh cứu cô, sau khi được cứu, cô lại dẫn anh đến một nhà hàng tốt nhất lúc bấy giờ để ăn một bữa thật ngon.
"Nhớ lần đó, em dự trù cho tôi năm mươi, mà tôi lại nhất định đòi ăn một đĩa thịt bò trộn rau, em không ngăn tôi được, cuối cùng tôi ăn cơm bá vương, ép em ở quán cơm nửa tối, sau nửa đêm Cố Diệu Thành phái thư ký đến chuộc người..." Cố Trạm Vũ nhẹ nhàng nói, rót nước trái cây cho cô.
Vân Khanh đắm chìm trong đoạn ký ức đó, không khỏi buông lỏng khóa miệng đang căng chặt, lắc đầu một cái, "Thật ra khi vừa chuyển vào nhà anh, đã có mấy lần tôi định bỏ độc vào trong cháo."