Cố Trạm Vũ nắm tay, dáng người thon dài ngồi trên ghế sofa cũng căng thẳng, "Ông ngoại, đúng như ngài đoán, con và Khanh Khanh là thanh mai trúc mã, khi cô ấy mười lăm tuổi, cha cô ấy đã đưa cô ấy vào nhà chúng con, cô ấy rất học giỏi, kỷ luật nghiêm khắc, suốt ngày quản con, cũng quản đến trong lòng con. Kết hôn mấy năm rồi, bọn con không dính nhau như khi vừa kết hôn, không quen thể hiện tình cảm trước mặt người khác."
Ông cụ Lục nhìn cháu ngoại, ngón tay mài quanh chén trà, ánh mắt thâm thúy, "Trước giờ ông ngoại nhìn đồ vẫn luôn chính xác, đương nhiên hôn nhân mấy năm có nhột cũng là điều bình thường."
Cố Trạm Vũ hiểu rõ, cũng đã lường trước, trước khi anh ta tới đây, khẳng định ông cụ đã cho người tìm hiểu.
Môi mỏng của anh ta mím chặt, "Có chút vấn đề hơi khó xử."
"Nhưng trợ lý Lý đã nói tình hình cho ông, thằng nhóc con có không ít phụ nữ bên ngoài, vợ con thì ta chưa điều tra." Ông cụ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt không rõ.
Cố Trạm Vũ ngưng trọng, mày cau chặt, "Ông ngoại, cô ấy không có... Không cần điều tra. Về phần con, là đàn ông thì đều sẽ phạm lỗi."
Ông cụ Lục cũng không trách móc nặng nề, "Đàn ông, bất kể bên ngoài quậy phá thế nào, gia đình cũng phải giữ cho tốt! Người làm việc lớn, điều này rất quan trọng, Tiểu Vũ, bcon hiểu chưa?"
"Lời dạy của ông ngoại, con ghi nhớ trong lòng."
"Bên ngoài cám dỗ rất lớn, người trong nhà cũng phải dỗ dành cho tốt, con phải biết, bên ngoài mệt mỏi mặc sức tán dóc, về đến nhà, người bưng trà rót nước hỏi han ân cần còn có thể là ai? Trong lòng phải phân rõ cái nào quan trọng cái nào không, nhất là cửa ải này, không thể làm loạn nữa, trở về nhà họ Lục thì mọi mặt về hình tượng, nhân phẩm của con rất quan trọng, có rất nhiều trưởng bối đang nhìn chằm chằm vào con đấy... Cho dù ông ngoại muốn kéo con, thì con cũng phải là một cổ phiếu có tiềm năng đã, để người bên ngoài không thể chỉ trích hình tượng bên ngoài của con, hiểu không?"
Câu nói cuối cùng đầy ẩn ý, đôi mắt Cố Trạm Vũ hẹp hơi hiểu rõ.
Ông cụ chống bàn đứng dậy đi tới bên cửa sổ, Cố Trạm Vũ cũng đứng dậy đi tới, cúi đầu lắng nghe lời dạy dỗ.
Ông cụ quay đầu lại liếc anh ta một cái, ánh mắt thâm thúy, "Năng lực của con không tệ, chỉ là vẫn còn trẻ, ông ngoại đã tung hoành ở trong giới kinh doanh này cả đời, ra sức làm việc là để dành cho các con, chỉ cần con không chịu thua kém, ông ngoại nâng đỡ cũng thấy vui mừng, mẹ con cũng vui mừng, ông ngoại đã nợ cô con gái này quá nhiều rồi..."
Thở dài một tiếng, ông cụ đặt tay lên bờ vai rộng rãi của anh ta, "Sau này có ông ngoại giúp đỡ, tay chân con chân đại khái có thể buông lỏng, vào trong Lục thị, ông sẽ sắp xếp cho con."
Đôi môi mím chặt của Cố Trạm Vũ cuối cùng cũng giãn ra, anh ta khom người nói, "Cám ơn ông ngoại."
Ông cụ gật đầu.
Cố Trạm Vũ được toại nguyện lại nheo mắt, "Nhưng mà cháu trai vẫn luôn không biết chủ tịch của Thịnh Thế lại là cậu hai. Không biết cậu có biết chủ tịch của Cố thị là cháu ngoại của cậu ấy không? Nếu biết, thì gần đây còn liên tục cướp thầu với Cố thì... Cái lễ ra mắt này của cậu hai cũng rất thú vị."
Ông cụ Lục trầm ngâm, ngoài miệng lại nói, "Không thể suy đoán về cậu hai của con như vậy, Thịnh Thế của Mặc Trầm được thành lập ở nước Mỹ, sâu bao nhiêu thì ông ngoại còn phải thăm dò một chút, không đến mức phải đặc biệt níu lấy thằng nhóc như con không thả."
"Nhưng mảnh đất Phi Vũ kia, cậu hai lại gọi con một bữa ăn ngon."
Ông cụ Lục vân vê tràng hạt phật, trong lòng cân nhắc, đưa mắt nhìn Cố Trạm Vũ, "Thịnh Thế cũng không phải của một mình Mặc Trầm, luôn phải có hội nghị cổ đông. Hơn nữa, mảnh đấy là con cấp tiến, Tiểu Vũ, trước khi Mặc Trầm trở về nước, ông ngoại cũng đã xem thử tác phong làm việc của con, phô trương ngang ngược, độc tài độc đoán, trước kia có thư ký của cha con ở bên cạnh, mặc dù sau này có ông thì cũng phải thay đổi! Bỏ tính nóng nảy hiếu thắng đi, đừng có gây thù chuốc oán với quá nhiều người."
Trong lòng Cố Trạm Vũ tràn đầy tức giận, cửa phòng sách lại nhẹ nhàng mở ra.
Lục Nhu Hi dịu dàng gọi một tiếng “Cha” rồi điều khiển xe lăn tiến vào, người giúp việc của ông cụ ở bên ngoài cửa lại.
Lục Nhu Hi nhìn về phía con trai, "Ông ngoại con là đang ân cần dạy bảo, con trai, sao còn không gật đầu? Đừng chỉ thấy bề ngoài là ông ngoại đang dạy bảo con, tất cả đều là vì tốt cho con thôi, thằng nhóc ngốc này, con nghĩ kỹ xem, tính cách kiêu ngạo nóng nảy dễ mất bình tĩnh là nhược điểm, không phải bây giờ ông ngoại có thể thẳng lưng thương lượng chuyện của con với cậu hai của con sao? Mọi việc phải hướng đến lâu dài."
Ông cụ Lục không nói gì, nhìn con gái, trong đôi mắt đáy mắt tinh nhuệ là vẻ hài lòng, xem như đã nói ra suy nghĩ trong lòng của ông.
Cố Trạm Vũ yên lặng, một lúc sau mới mỉm cười, "Ông ngoại suy nghĩ chu toàn."
Ông cụ Lục ở ngồi xuống ghế, kéo tay Lục Nhu Hi, "Mẹ con các con, cha nhớ kỹ, yên tâm."
Lục Nhu Hi mắt rưng rưng, nghiêng người ôm lấy ông cụ, "Cha..."
...
Vân Khanh đứng ở vị trí cách phòng sách tầng hai vài mét, người giúp việc cũng đứng bên cạnh, thoáng nhìn thấy đôi chân dài của người đàn ông dựa vào tường, cô cúi đầu, ánh mắt không di chuyển, vẻ mặt kiêng dè.
Một lúc lâu sau cửa phòng sách mới mở ra, Cố Trạm Vũ đẩy xe lăn ra ngoài, ông cụ theo sau cầm một hộp trà trong tay.
Đám người đi tới cầu thang đủ ánh sáng, Lục Nhu Hi ngẩng đầu cười nói, "Em hai Mặc Trầm, vừa rồi chị còn nhờ cha nhất định phải nói với em, dẫn theo Trạm Vũ nhà chị, thằng nhóc này được kế thừa sản nghiệp từ cha nó cái gì cũng không hiểu, còn em đã là kẻ săn mồi* trong giới kinh doanh rồi."
*大鳄 - Kẻ săn mồi (dà è): Là một ẩn dụ chỉ người hoặc tổ chức quyền lực nhất. Chẳng hạn như: kẻ săn mồi tài chính, kẻ săn mồi bất động sản.
Lục Mặc Trầm đưa điếu thuốc trên tay đến bên miệng, hút nhẹ một hơi, vẻ mặt bình tĩnh.
Ông cụ thả hộp trà vào tay Cố Trạm Vũ, vỗ vỗ, "Nói cái gì, phải là Trạm Vũ phải học hỏi thằng hai nhiều, cái gì mới có thể mang ra?"
"Vâng, Trạm Vũ phải học tập em hai." Lục Nhu Hi đổi lời.
Ngón tay thon dài của Lục Mặc Trầm cầm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu thở ra một vòng khói nhẹ, giống như cười, "Nếu thật sự muốn học, cháu ngoại phải đến nước Mỹ rèn luyện nhiều năm trước đã."
Nghe vậy, vẻ mặt ông cụ Lục cứng đờ, Lục Nhu Hi cũng im lặng, năm đó tại sao Lục Mặc Trầm ra nước ngoài, trong lòng cô bà ta cũng biết rõ.
Trên cầu thang, Lục Phẩm Viện ngẩng đầu nhìn về phía cha, vẫn luôn mang theo oán giận.
Lục Mặc Trầm cầm điếu thuốc trong tay buông xuống bên người, nheo mắt lại, "Đùa chút thôi. Nghe nói Cố thị kinh doanh bất động sản? Thịnh Thế làm ăn linh tinh, quan hệ buôn bán cũng không nhiều."
Cố Trạm Vũ lại cười, "Sau này cùng ở trong Lục thị, không thiếu cơ hội được cậu hau chỉ bảo."
Lục Mặc Trầm không phản ứng gì, ánh mắt Lục Phẩm Viện lại lạnh lùng, mới chỉ bằng thời gian uống một chén trà, hai mẹ con này đã khiến cha gật đầu tiến vào Lục thị rồi à?
"Người một nhà gặp gỡ, sao lại nói đến buôn bán làm gì?" Ông cụ Lục gõ gậy chống một cái, "Trạm Vũ, ông đã nói với con chuyện quan trọng, con nhanh chóng làm đi, đấy mới là việc chính."
Vừa nói vừa chỉ vào Vân Khanh.
Vân Khanh vẫn luôn đứng ở bên cạnh cố gắng hòa một thể với không khí, đột nhiên bị chỉ vào thì mờ mịt ngẩng đầu lên.
Cố Trạm Vũ cầm hộp trà đi tới nhét vòng trong tay cô, cô còn chưa kịp nhận lấy, khi vừa đưa tay ra thì chạm phải ngón tay của anh ta.
Cô dừng lại, vòng eo đã bị cánh tay của Cố Trạm Vũ nhẹ nhàng giữ lấy, trước là khuôn mặt của người đàn ông đang nhìn từ trên cao xuống, khóe miệng mang theo nét cười, "Ông ngoại, con sẽ nhanh chóng ."
Nhanh chóng cái gì?
Vân Khanh không hiểu, Cố Trạm Vũ giơ tay lên bóp nhẹ vành tai cô, hai mắt khẽ nhắm lại, sống mũi đôi môi liền áp lên miệng của cô.
Vân Khanh lập tức sững sờ, đáy lòng hoảng hốt muốn tránh ra theo bản năng, thậm chí còn muốn đẩy anh ta ra!
Nhưng một tay cầm hộp trà, tay còn lại đã bị anh ta dùng sức nắm được, Cố Trạm Vũ nhắm mắt lại, hơi thở rối loạn mang theo hơi lạnh, sau khi áp lên môi cô thì ngậm lấy môi trên của, răng chạp nhau, hơi thở lập tức đan xen, cô không đẩy anh ta ra được, "Ưʍ. . ."
Bàn tay bên eo càng dùng sức, Vân Khanh hoảng sợ, gần như mất phản ứng, trong suốt năm năm, bọn họ chưa từng như vậy.
Trong lòng cô đột nhiên đau nhói, ngẩn ngơ một hồi, cảm giác không gian thời gian hỗn loạn, lông mi không ngừng run rẩy, lại ma xui quỷ khiến mà nhìn về phía vách tường, chạm phải ánh mắt sâu đen lạnh lẽo, cô lập tức vội vàng thu ánh mắt lại.
Thầm tự mắng mình trong lòng, sao lại đi để ý đến phản ứng của Lục Mặc Trầm làm gì?
Cô và Cố Trạm Vũ mới là vợ chồng, thân mật thế này trước mặt mọi người cũng không là gì cả, hơn nữa chẳng phải như vậy càng đúng lúc sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt trắng bệch của cô dần dần có chút màu máu, vẻ mặt buộc phải lấy lại tự nhiên.
Thật ra nụ hôn này cũng không lâu, môi kề môi gần nhau, dường như tất cả kỷ niệm ngày xưa ùa về, đẹp như đao cắt.
Cố Trạm Vũ chậm rãi buông cô ra, ánh mắt lạnh lùng mang theo u ám, người đàn ông thở dốc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xốc xếch của cô, quay đầu nhướng mày, "Ông xem cô ấy có ngốc không, vẫn không hiểu ông đang nói gì, cô ấy chính là như vậy, rất dễ xấu hổ."
Ông cụ Lục quan sát, hắng giọng cười to, "Tiểu Vân, nếu Tiểu Vũ bắt nạt con, hãy đến nói với ông ngoại!"
Vân Khanh tinh thần hốt hoảng, cố gắng cho qua trường hợp này, "Vâng ông ngoại."
"Ha ha! Đã không còn sớm, mọi người về đi." Ông cụ Lục có vẻ rất vui, nghiêng đầu nói, "Mặc Trầm, vào phòng sách với cha."
Vân Khanh nghe thấy tên anh, trong lòng rùng mình một cái, không dám liếc nhìn, lập tức ôm hộp trà xoay người xuống tầng.
Cố Trạm Vũ nhìn bóng lưng cô, đưa tay lau môi dưới, giống như cảm giác ướŧ áŧ mềm mại vẫn còn ở đó, nhịp tim của anh ta hơi tăng nhanh, nhíu mày định đuổi theo, Lục Nhu Hi níu anh ta lại.
Cố Trạm Vũ cúi đầu, ôm lấy Lục Nhu Hi, nghe bà oán giận, "Con hôn cô ta làm gì, cho tăng thể diện cho cô ta à?"
"Mẹ, không làm tốt thì sao ông ngoại tin được?"
"Mẹ cũng biết con đối với con tiểu tiện nhân này, cuối cùng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo!" Lục Nhu Hi không thể nói ra sự ghen ghét và oán hận dưới đáy lòng.
...
Trong phòng sách, Lục Mặc Trầm dựa vào bức tường cạnh cửa, thân hình cao ngất, gần như chạm đến đỉnh cửa, chân dài lười biếng đứng thẳng.
Ông cụ Lục thấy anh có lẽ sẽ không ngồi xuống, ông đứng phía trong bàn đọc sách, trầm ngâm nói, "Mặc Trầm, Tiểu Vũ... Cha muốn sắp xếp một vị trí cho nó trong Lục thị, con có ý kiến gì?"
Lục Mặc Trầm phủi phủi tàn thuốc, "Chức vụ từ giám đốc trở xuống, con cũng không phản đối."
Ông cụ Lục hơi nhíu mày, "Không thể thấp quá, thằng nhóc hơi kiêu ngạo, vừa bắt đầu đã đả kích lòng nhiệt huyết của nó thì không tốt."
"Lục thị, vẫn là họ Lục ." Lục Mặc Trầm chậm bật cười, "Ngài muốn thiên vị, vừa bắt đầu cũng không nên quá rõ ràng, dù sao những cổ đông khác cũng không phải là ngồi không."
Ông cụ Lục tự cân nhắc, điều này cũng đúng, không thể không suy xét đến sự cân bằng của những cổ đông khác.
Liền bỏ qua chuyện này, chậm chậm thở dài nói, "Hôm trước, bệnh viện Bắc Nhân có gọi cho cha, nói mẹ của con vẫn không tới..."
Nhắc tới Ôn Đường, vẻ mặt Lục Mặc Trầm không còn dễ nhìn như vậy nữa, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo, "Cha, đừng có tham lam."
"Mẹ con vẫn biết sự tồn tại của Nhu Hi, cha để ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng là vì tôn trọng mẹ con, hôm nay phải nhận thì cũng nên nhận rồi, mẹ con còn ý kiến nữa sao?"