Trong bụng như có lửa thiêu đốt, chỉ thấy khó chịu.
Cô đứng đó cũng không có ý định ra ngoài, có thể kéo dài bao lâu thì kéo, tốt nhất là lúc ra ngoài thì bữa tiệc hồng môn yến đã kết thúc, mọi tranh đấu ngoài sáng trong tối đều không động vào cô nữa.
Nhưng cửa sổ thông gió trong nhà vệ sinh đang mở, gió lạnh lùa vào, cô chỉ mặc một chiếc sườn xám, cũng phải chịu khổ.
Vân Khanh đi tới bồn rửa mặt, điều chỉnh nước sang chế độ nóng, trên mặt cô trang điểm nhẹ, không thể rửa mặt, chỉ có thể dùng nước chấm nhẹ lên môi.
Cô ngẩng đầu, thấy người phụ nữ với vẻ mặt tái nhợt, đôi lông mày nhỏ nhắn đang cau chặt lại trong gương, bỗng thở dài một tiếng.
Lạch cạch ——
Cửa nhà vệ sinh bị ai đó chậm rãi mở ra từ bên ngoài.
Vân Khanh đứng thẳng, nhanh chóng quay đầu lại.
Ánh sáng nặng nề giống như lụa trắng, chiếu vào bờ vai rộng lớn của người đi vào, Lục Mặc Trầm liếc nhìn cô, một tay đút túi đóng cửa lại.
Vân Khanh há to cái miệng nhỏ nhắn, không lên tiếng, giày cao gót giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng vang nhẹ, là cô đang lùi về phía sau.
Đồ dùng trong nhà vệ sinh không phân biệt nam nữ, Lục Mặc Trầm nghiêng đầu châm thuốc, giơ tay cởi cúc áo sơ mi thứ ba, híp mắt nhìn cô, "Cháu dâu?"
Giọng anh mang theo hơi rượu, giống như đang xác nhận lại đúng là cô.
Vân Khanh sững sờ, máu lửa tức giận từ khắp người vọt tới đầu tim, anh gọi cô như thế là có ý gì! Đơn độc chạm mặt còn gọi như vậy, chẳng lẽ anh vẫn còn đang đùa giỡn lưu manh à?
Nhưng bởi vì hai chữ cháu dâu này, cùng với ánh mắt không thể nhìn thấu của anh, khuôn mặt Vân Khanh từ từ đỏ lên.
Cô dựa vào cái bồn rửa gần nhất, nhỏ giọng mỉa mai, "Nếu cậu hai đã biết là cháu dâu sao còn đi vào? Còn không đi ra ngoài đi!"
Lục Mặc Trầm chậm rãi cầm điếu thuốc hít một hơi, đi về phía cô, trong suốt quá trình này, ánh mắt anh bắt đầu lướt từ đôi chân đi giày cao gót màu đen của cô, sườn xám màu đen xẻ tà cao, mông cong, vòng eo như cành liễu, rồi đến bên trên lộ ra đường cong đồi núi cực đẹp, cổ sườn xám che đi xương quai xanh, thật ra rất kín đáo đoan trang, không lộ ra bất kỳ cái gì, nhưng nên trách sườn xám quá tôn dáng, dáng người cô lại rất đẹp, mặc thành như vậy, so với bất cứ kiểu quần áo gợi cảm nào, đều mẹ nó hồn xiêu phách lạc hơn.
Lục Mặc Trầm hít sâu một hơi, phía dưới khóa kéo quần tây đã trướng lên.
Trên mặt cô càng lạnh, thì nơi đó phản ứng càng gay gắt.
Không biết là bệnh gì.
Người đàn ông khẽ chửi thầm trong lòng, điềm nhiên bước đến chỗ cô.
Vân Khanh giống như con thỏ bị sợ hãi, mọi thứ ngụy trang đều sụp đổ, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng xa lạ, mang theo hoảng sợ và xa lánh, gần như lùi vào góc tường.
Lục Mặc Trầm nhìn cô như vậy, lông mày chau lại, "Mười phút trước khi cô bước vào căn nhà này thì tôi mới biết, vì thế đừng xem tôi là một con sói già bụng đầy mưu mô tính toán."
"Tôi không tin." Vân Khanh nắm chặt tay, "Nếu như anh vừa mới biết tôi là cháu dâu của anh, thì thái độ sẽ không cà lơ phất phơ như vậy, ở một nơi như nhà họ Lục, anh lại dám nửa đường bước vào nhà vệ sinh này, không sợ sẽ có người nhìn thấy hay sao? Anh không sợ, nhưng tôi sợ, cậu hai đáng kính à, trước đây tôi không đồng ý ngủ với anh, bây giờ lại càng không hề có ý định nɠɵạı ŧìиɧ với anh."
"Nhưng phải làm sao bây giờ, tôi thì càng nghĩ càng muốn." Anh thản nhiên ném tàn thuốc, cơ thể rắn chắc thẳng tắp chậm rãi dựa gần cô.
"Anh tránh ra." Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh tức giận đến đỏ bừng, đưa tay chống lên ngực anh, đầu ngón tay chạm vào làn da căng cứng dưới lớp áo sơ mi của anh, nóng bỏng như thiêu đốt, cô né tránh, nhưng lại không thể rút tay về, đồng thời lo lắng đề phòng nhìn về phía cửa nhà vệ sinh, vừa rồi anh ta đi vào không khóa trái cửa lại!
Chỉ cần ai đó đi qua, tiện tay mở cửa, là có thể thấy bọn họ... Bọn họ như vậy.
Một tay Lục Mặc Trầm chống lên bức tường đằng sau cô, giam chặt cô vào giữa anh và vách tường, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng mềm mại của cô, trên môi vẫn còn dính vài giọt nước, khiến đôi môi đỏ mọng càng thêm xinh đẹp, yết hầu anh khẽ chuyển động, trầm giọng bức bách, "Cậu và cháu dâu, nghĩ kiểu gì cũng thấy kí©h thí©ɧ, vì thế vừa rồi. . . Tôi mới cứng."
"Sao lúc này mà anh vẫn còn có thể không biết xấu hổ như không có chuyện gì xảy ra vậy." Ngay cả cổ Vân Khanh cũng đỏ lên, cắn răng run rẩy, nhìn ánh mắt đen nhánh thản nhiên của anh, cô không có sức chống cự, thốt ra một âm thanh nát vụn, "Tôi sợ anh rồi, Lục Mặc Trầm, tôi thật sự sợ anh."
Anh càng sâu thẳm âm u hơn, bàn tay to lớn nhẹ nhàng mở bàn tay nhỏ bé đang chống cự của cô ra, "Sợ cái gì?"
Vân Khanh cúi đầu, trong lòng rất loạn, "Trước giờ tôi vẫn luôn muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng hiện tại lại rơi vào cục diện này, tôi không thể thoát khỏi anh, nhưng anh hãy nhớ, tôi không ly hôn với anh ta, thì anh sẽ mãi là cậu của tôi, điều này rất tốt, không ràng buộc được anh, nhưng nó hoàn toàn có thể ràng buộc tôi."
Anh không nói gì, bàn tay kia đã lướt ngang qua ngực đặt trên người cô.
"Anh làm gì vậy?" Vân Khanh giật mình hoảng sợ, người này đúng là dầu muối không vào!
Cô quay tới quay lui muốn giãy giụa, thân hình cao lớn của anh lập tức hoàn toàn chế ngự cô, chân dài đè lên đôi chân nhỏ nhắn của cô, cúi đầu phả hơi thở đầy mê hoặc lên mặt cô, "Đừng nhúc nhích, miễn cho tôi ngay cả nơi không nên động cũng chạm vào."
"Anh..." Cô cắn răng bạc không thốt nên lời, cúi đầu thoáng nhìn, lại phát hiện anh che kín dạ dày của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, lòng bàn tay thô ráp và ấm áp, cách sườn xám, nhiệt độ nhanh chóng truyền vào da thịt cô.
Sao anh có thể phát hiện ra dạ dày cô khó chịu?
Vân Khanh cắn môi, mưa rền sấm dữ chồng chất trong lòng, hơi lúng túng cử động cơ thể, không muốn dán chặt vào anh.
Khuôn mặt người đàn ông lướt qua bờ vai gầy của cô, hướng ra ngoài cửa sổ, anh không trả lời lại câu nói vừa rồi của cô, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mùi hương dễ chịu trên cơ thể cùng với hơi thở nam tính của anh, tất cả đều ăn mòn cô, khiến trái tim cô cũng theo đó mà hơi rung động.
Vân Khanh cảm thấy bụng càng ngày càng ấm áp, không đau như vừa rồi nữa, kỹ thuật của anh lại còn rất tốt.
Cô lặng lẽ thì thầm, "Lục Mặc Trầm, xem như tôi cầu tin anh, anh bỏ qua cho tôi đi..."
"Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, ngoại trừ tôi, nhất định sẽ có một người mà anh có thể sử dụng... Nhà họ Lục là một danh gia vọng tộc, anh là con trai trong nhà, không nên dính phải luân lý cấm kỵ, hơn nữa anh còn là một người nhìn xa trông rộng, cân nhắc hơn thiệt cũng biết, cháu ngoại vừa nhận tổ tiên, sao anh có thể động vào vợ của anh ta được?"
...
Buổi tiệc tối cũng không kéo dài lâu, mỗi người đều có ý định riêng, trên bàn ăn là khói súng không nhìn thấy, khắp nơi đều có nguy cơ.
Ông cụ Lục mệt mỏi, nếu đã không định ăn cơm, không bằng sớm tàn tiệc.
Họ hàng nhà họ Lục chỉ là người đi ngang qua sân khấu, chứng kiến xong thì lúc này tất cả đều nắm lấy cơ hội lần lượt rời đi.
Ông cụ Lục chống gậy nói, "Tiểu Vũ, Nhu Hi, trong phòng sách của cha có trà ngon, các con lấy một chút mang về."
Lục Phẩm Viện lạnh mặt thờ ơ, lấy trà gi chứ? Lục Nhu Hi là một người bị liệt, đặc biệt được nâng lên lầu lấy trà à?
Cha cũng quá vội vàng rồi.
Mặc Trầm đi hút thuốc, sao còn chưa quay lại? Lục Phẩm Viện nghiêng đầu hỏi trợ lý của anh.
Bên kia, vẻ mặt Cố Trạm Vũ hơi tối lại, muốn gọi điện thoại cho Vân Khanh, nhưng ông cụ Lục đang đứng đợi ở cầu thang, anh ta cất điện thoại lập tức bước tới, đỡ ông cụ đi lên.
Cố Diệu Thành đẩy Lục Nhu Hi đi phía sau, đi đến cầu thang thì bị Lục Phẩm Viện ngăn lại.
Cố Diệu Thành ở trong buổi tiệc tối không hề có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, giống như năm đó, Lục Nhu Hi muốn kết hôn với Cố Diệu Thành, ông cụ không đồng ý, đến bây giờ ông cụ vẫn còn chướng mắt người con rể này.
"Ông Cố, tôi có chút chuyện muốn nói với vợ của ông." Lục Phẩm Viện cũng không xưng hô nghiêm chỉnh với Lục Nhu Hi.
"Chị em hai người nói chuyện đi." Cố Diệu Thành biết có thể Lục Phẩm Viện gây khó dễ, nhưng cũng không can thiệp vào, cười nhạt gật đầu, xoay người rời đi.
Lục Nhu Hi lạnh lùng quay đầu liếc nhìn chồng mình, tay đè lên tay lái xe lăn hướng sang bên cạnh.
Lục Phẩm Viện không nhanh không chậm xoay người, nháy mắt ra hiệu người giúp việc lui hết ra, bà liền đẩy xe lăn về phía sau cầu thang.
"Lục Phẩm Viện bà định làm gì?" Lục Nhu Hi thấp giọng nói.
"Nhận cha có khác, tiếng cô cả cũng không gọi, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ dối trá kính cẩn nghe lời cô cả là tôi đấy."
Nhắc tới những tháng ngày vừa nhún nhường vừa e sợ trước đây, Lục Nhu Hi siết chặt tay cười lạnh lùng, "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sau này mọi người gặp tôi, đều phải gọi một câu cô cả."
Lục Phẩm Viện không tức giận, cúi xuống nhìn thẳng vào bà ta, "Tôi nhắc tới trước đây, là muốn tiện thể hỏi bà một câu, bà lại đang tính toán điều gì vậy? Tôi nhìn cô con dâu kia của bà, càng nhìn càng thấy quen, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng mới nhớ ra, nhiều năm về trước, bà từng nhét cho Mặc Trầm một cô gái, dáng dấp có mấy phần tương tự với người hôm nay. Bây giờ bà lại đưa một cô gái gần giống đến là có ý đồ gì?"
Lục Nhu Hi cũng nhớ lại năm đó, bà ta vốn tưởng rằng đã tính toán chu toàn, kết quả lại là tự vác đá đập vào chân mình.
Đối với hai mẹ con kia, nhất là bà già, bà ta hận không thể ăn máu xỉa thịt.
Về phần Vân Khanh, hoàn toàn là do Trạm Vũ đòi cưới, hôm nay bà thật sự không có mục đích gì, tuy nhiên dường như Lục Phẩm Viện hiểu lầm gì đó?
Lục Nhu Hi ngừng cười, ngược lại không giải thích, hơi nhíu mày giống như lơ đãng hỏi, "Nói đến đây, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi em gái, cô gái năm đó tôi giới thiệu cho Mặc Trầm hiện tại ở đâu rồi? Sao lại giống như đột nhiên biến mất... Còn có cả mẹ của cô gái ấy nữa?"
Lục Phẩm Viện khoang tay trước ngực, híp mắt quan sát Lục Nhu Hi, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Bà muốn hỏi người trẻ hay là người già? Chuyện năm đó của chồng bà, tôi cũng nghe được chút tiếng gió đấy."
Lục Nhu Hi mím chặt miệng, cơ má căng cứng, trong con người dâng lên hận ý lạnh như băng.
Lục Phẩm Viện cười nhạt từ từ đẩy bà ta ra, đi tới chỗ Cố Diệu Thành cách đó không xa nói, "Ông Cố, tôi trả lại vợ cho ông."
Cố Diệu Thành nghe thấy tiếng thì tiến lên, chạm phải ánh mắt của Lục Nhu Hi, hơi giật mình rồi dừng lại.
...
Trong phòng sách trên tầng.
Cố Trạm Vũ dìu ông cụ vào, đóng cửa lại theo lời dặn của ông cụ, anh ta đi tới chiếc ghế sofa đối diện bàn đọc sách ngồi xuống, "Ông ngoại, ngài có chuyện gì vậy?"
Ông cụ Lục để gậy chống vào bên cạnh chân bàn, ngồi vào ghế, tay phải di chuyển tràng hạt phật, vẻ mặt không còn mỉm cười dễ gần như lúc ở dưới tầng, trong con ngươi hiện lên sự sắc bén sâu thẳm, nhìn Cố Trạm Vũ.
Cố Trạm Vũ bị nhìn như vậy thì tâm trạng không yên, may là trên thương trường thấy nhiều biết nhiều, khí thế được tôi luyện, nhưng trước mặt ông cụ Lục, vẫn chỉ là chim non mới ra đời, vô cùng non nớt.
Ông cụ Lục chậm rãi nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho anh ta uống, "Nếm thử xem, hương vị thế nào?"
"Trong veo lại có vị đắng, để lại một hương thơm lưu luyến, giống như vẻ ngoài của lá trà, khi nhìn vào sẽ thấy rất ngon."
Ông cụ Lục cười hờ hững, "Con người cũng thế đấy, trước sau như một, nếu không làm được thì phải che dấu cho kỹ, đừng để người bên cạnh phát hiện. Con phải nhìn cậu hai mà học tập."
Cố Trạm Vũ ngẩn ra.
Nghe ông cụ không nhanh không chậm hỏi một cách sắc bén, "Con cùng với cô vợ nhỏ kia của con, ông ngoại có thể nhìn thấy những điều khác ngoại trừ sự hạnh phúc, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"