"Cha, ngài muốn cho một người không rõ lai lịch nhận gốc gác nhà họ Lục, cha có hỏi xem tổ tiên nhà họ Lục có đồng ý không? Dòng họ nhà họ Lục có đồng ý không!"
Phòng khách rất lớn, có không ít thân thích nhà họ lục tới, tuổi tác đều lớn, có nam có nữ, thân phận không tầm thường.
Ngay khi lời nói tức giận của Lục Phẩm Viện thốt ra, bọn họ đều không tỏ thái độ, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng có người nhìn về phía ông cụ Lục, có người lại nhìn về phía người con trai thứ hai Lục Mặc Trầm đang ngồi trầm ngâm bất động bên cạnh.
Thấy tình hình như vậy, Lục Nhu Hi đặt chén trà xuống, động tác vẫn tao nhã như cũ, chẳng qua bàn tay đang để trên xe lăn thì lặng lẽ nắm chặt.
Ánh mắt dịu dàng uất ức của bà ta nhìn về phía ông cụ Lục.
Đôi mắt của ông cụ Lục trở nên sâu thẳm, bộ sườn xám hôm nay của Lục Nhu Hi, cùng với kiểu tóc, phong thái cử chỉ, đều rất giống với mẹ bà năm đó...
Ký ức của nửa thế kỷ tràn vào trong tim, lông mày màu xám nhạt hơi động, ông cụ Lục lại liếc nhìn đứa con thứ hai lần nữa, tay đặt trên gậy chống nói, "Phẩm Viện, chuyện này đã được thương lượng từ lâu, trưởng bối không có dị nghị gì, chị cả của con đã đợi nhiều năm như vậy, cha nên cho người mẹ đã khuất của nó một lời giải thích."
"Nếu con nhớ không lầm thì con mới là con gái cả của nhà họ Lục." Lục Phẩm Viện nở một nụ cười lạnh lẽo âm u, thái độ với cha trở nên sắc bén, "Hơn nữa cha à, ngài cho người khác một lời giải thích, vậy còn mẹ con —— Người vợ chính thức duy nhất của nhà họ Lục, thì là lời giải thích gì đây?"
Nhắc tới Ôn Đường, ông cụ Lục im lặng.
Lục Mặc Trầm nhíu mày nhìn về phía Lục Phẩm Viện.
Nhận được ánh mắt của em trai, trong lòng Lục Phẩm Viện vẫn còn oán giận, "Nói không dễ nghe thì một đứa con hoang từ bên ngoài đến chuyển vào nhà họ Lục, tuyên bố với mọi người, từ nay về sau là con gái cả của nhà họ Lục, giống như ngưỡng cửa nhà họ Lục chúng ta thấp lắm? Lợi ích dễ lấy như vậy à?!"
Cố Trạm Vũ đứng bên cạnh Lục Nhu Hi, ánh mắt tối tăm.
Lục Nhu Hi đè con trai lại.
Vẻ mặt ông cụ Lục nặng nề hơn, "Phẩm Viện, đã sắp bốn mươi tuổi rồi, còn không biết nói chuyện à?"
Đáy mắt Lục Phẩm Viện có hơi e sợ, mím môi nhìn về phía em trai.
Lục Mặc Trầm vẫn bất động, ngón tay thon dài cầm chén trà lên uống một hớp, lại cầm một chén khác đưa cho Lục Phẩm Viện.
Lục Phẩm Viện nhận lấy, biết anh có ý để mình rút lui.
Trong phòng khách yên lặng đến mức một chút âm thanh nhỏ cũng có thể nghe thấy, không khí tràn ngập mùi đàn hương, giống như tỏa ra từ bộ bàn ghế quý giá.
Bầu không khí lắng xuống gần ba phút đồng hồ, Lục Mặc Trầm chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn hướng về phía ông cụ, "Đói bụng chưa? Vậy thì ăn cơm trước đã."
Chỉ bằng mấy chữ mà bốn lạng địch ngàn cân, ông cụ Lục nhìn về phía con trai, bàn tay buông lỏng gậy chống, mỉm cười, "Đúng vậy, hôm nay Mặc Trầm đã bớt chút thời gian về đây, ăn cơm quan trọng hơn."
Lục Mặc Trầm cũng cười nhạt, "Sau này sẽ ngày càng bận rộn hơn, dù sao thăng chức lên làm chủ tịch của tập đoàn Lục thị, con cũng không có bốn tay, còn phải quản lý Thịnh Thế, cha, ngài nói có đúng không?"
Nụ cười của ông cụ Lục hơi cứng lại.
Trước đó Lục Mặc Trầm chỉ là giám đốc của Lục thị, ứng cử viên cho chức chủ tịch mới chỉ là đệ trình thôi, thành viên hội đồng quản trị như ông còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng hiển nhiên vào thời điểm này, nó là một cuộc giao dịch.
Nếu ông không quyết định, không bổ nhiệm, thì tối nay, việc Nhu Hi nhận tổ quy tông thì quá nửa là chuyện không thể.
Ông cụ Lục xoay xoay chuỗi tràng hạt phật trên tay phải, ánh mắt già dặn cuối cùng cũng lộ ra ý cười nhạt, "Con không có bốn tay, mà cha sinh ra bốn đứa con, nhà họ Lục lớn như vậy, đám anh chị em các con phải đồng tâm hiệp lực mới phải."
Lục Mặc Trầm nghe nửa câu sau, ánh mắt chứa ý cười thờ ơ lạnh lùng mỏng manh.
Lễ bái nhận tổ tiên trước từ đường trực tiếp bị bỏ qua.
Lục Nhu Hi thật sự cũng không cố chấp vấn đề này, chỉ là một nghi thức mà thôi, quan trọng là ... Thân phận của bà ta đã được công nhận, trong lòng bà ta biết, ông cụ Lục hướng về phía bà ta.
Chỉ là, cái chức chủ tịch tập đoàn Lục thị cứ như thế bị Lục Mặc Trầm đoạt đi, cờ sai một nước, cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Một nhóm người mang theo ý nghĩ riêng di chuyển đến phòng ăn.
Vân Khanh vẫn bị Cố Trạm Vũ ôm chặt, tư thế của hai người có vẻ vô cùng thân mật, cô rất khó chịu, muốn lui ra ngoài nhưng lại dừng lại nhìn mọi người chăm chú.
Đầu cô đang rất loạn, nhìn Lục Phẩm Viện và Lục Mặc Trầm ở phía trước, lại nhìn Cố Diệu Thành đang đẩy xe lăn cho Lục Nhu Hi.
Trong lòng đã hơi đoán được mối quan hệ phức tạp của gia tộc lớn này.
Có vẻ như Lục Nhu Hi và Lục Mặc Trầm là cùng cha khác mẹ, rõ ràng Lục Nhu Hi là do ông cụ Lục ở cùng với người phụ nữ khác sinh ra, hơn nữa còn là người sinh sớm nhất.
Rất có thể ông cụ Lục không cưới người phụ nữ này, sau đó lại kết hôn với người vợ chính thức, sinh ra Lục Phẩm Viện, Lục Mặc Trầm, Lục Niệm Bắc.
Nhìn tuổi tác của ông cụ Lục thì khoảng trên dưới bảy mươi lăm tuổi, Lục Nhu Hi bốn mươi sáu, Lục Phẩm Viện thì gần bốn mươi.
Lục Mặc Trầm xem như là con trai cả của ông cụ Lục, chỉ là Lục Phẩm Viện và Lục Mặc Trầm cách nhau mười năm, không biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới cùng người vợ chính sinh ra đứa con thứ hai, đứa con thứ ba...
Hành lang rộng rãi, Lục Phẩm Viện kéo Lục Mặc Trầm đi cuối, ánh mắt sắc bén mang theo ý cười, "Chú hai, chị không ngờ em sẽ giao dịch với cha, nhưng vụ giao dịch này không lời chút nào, vị trí chủ tịch của tập đoàn Lục thị em đâu có hiếm lạ gì? Sao so được với việc sau khi hai mẹ con bà ta vào nhà họ Lục, sẽ giống như côn trùng hút máu phân chia quyền lực tiền bạc của nhà họ Lục chúng ta? Cha già rồi, nhớ cái cũ, mẹ chúng ta đã sống nửa đời trong bóng hình mối tình đầu của cha, mẹ có thể nhịn, còn chị thì không! Trước đây cha đã giúp con trai của Lục Nhu Hi bao nhiêu rồi? Chẳng lẽ ông muốn bồi dưỡng một đứa cháu ngoại trở thành người thừa kế?"
Ánh mắt bình tĩnh của Lục Mặc Trầm vừa sâu vừa đen, cười như không cười, "Yêu ai yêu cả đường đi, không có gì sai cả."
"Em bình tĩnh quá nhỉ!" Lục Phẩm Viện thở dài, "Chị không biết em nghĩ thế nào?"
"Chị không cần biết." Lục Mặc Trầm nhìn sang bên cạnh, đáy mắt vẫn yên lặng như nước, giấu kín vẻ tàn nhẫn không thể nhận thấy, "Có cho bọn họ vào cửa hay không không phải là vấn đề mấu chốt, càng không cho ông cụ càng thiên vị. Chị chỉ cần học được, đóng cửa đánh chó nhốt chó thế nào."
Lục Phẩm Viện giật mình, trong mắt lại hiện lên ánh nước, nhìn nét mặt bình tĩnh vững vàng của anh, nhỏ giọng nói, "Mặc Trầm, chị biết mọi người có em. Vậy mà không biết tại sao hồi đó cha lại bị mỡ lợn làm mù mắt, đẩy em ra nước ngoài nhiều năm như vậy, vốn em có thể đi lên cấp bậc Thiếu tướng, lại không thể không theo đuổi con đường kinh doanh... Chị biết lần này em trở về là để thay đổi triệt để, nhưng mọi chuyện không dễ như vậy đâu, cha vẫn luôn muốn để lại cho hai người đó nửa bát canh."
Lục Mặc Trầm không nói gì nữa, môi mỏng chứa ý cười, ánh mắt phản chiếu màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bóng tối vô biên.
...
Bàn ăn có hình dạng vừa dài vừa lớn, Vân Khanh đi theo Cố Trạm Vũ đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, Cố Trạm Vũ kéo ghế ra cho cô, ghé vào tai cô cười nói gì đó.
Ông cụ Lục liếc nhìn, trong mắt thoáng hiện ý cười, "Nhu Hi, đôi vợ chồng trẻ này kết hôn được mấy năm rồi? Vẫn rất ngọt ngào dịu dàng."
"Ông ngoại, con và Khanh Khanh đã kết hôn được năm năm." Cố Trạm Vũ thẳng thắn trả lời.
"Đã lâu như vậy rồi à?" Ông cụ Lục khen, "Vậy nhất định là tình cảm thanh mai trúc mã, mới sẵn lòng sớm tiến vào cung điện hôn nhân."
Vân Khanh toàn thân cứng đờ, cô biết nụ cười ở khóe miệng nhất định đã căng cứng, dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, kết hôn là bước chân thối nát nhất đời này của cô, nhắc tới một lần là bị đâm vào tim một lần, huống chi còn là lời nói ngược châm chọc mình như vậy, cô thật sự không thể nở một nụ cười như thật giống như Cố Trạm Vũ.
Có thể do cô biểu hiện không tốt, Lục Nhu Hi nhìn sang, Cố Trạm Vũ lại nắm tay của cô.
Vân Khanh thấp giọng cười một tiếng, "Ông ngoại, là do con hồi trẻ ngu ngốc."
"Nói gì vậy?" Ông cụ Lục cau mày, "Nghe có vẻ gả cho Tiểu Vũ, cô bé như con cảm thấy uất ức?"
Ánh mắt Lục Nhu Hi âm u, nhưng may là giọng điệu của ông cụ rất nhẹ nhàng, như nói đùa.
Cố Trạm Vũ ôm Vân Khanh ngồi xuống, "Cô ấy vẫn còn tính trẻ con, làm nũng ấy mà."
"Ha ha!" Ông cụ bật cười, "Mặc Trầm, con nhìn vợ chồng trẻ nhà người ta, rồi nhìn lại con xem, con cho cha một lời khẳng định đi, khi nào thì mới dẫn người về ra mắt đây?"
Vân Khanh đột nhiên nhìn thấy, ở phía đối diện, người đàn ông tao nhã đã ngồi xuống.
Ánh mắt của anh cũng không rõ ràng ném về phía cô, nhưng vừa rồi diễn trò với Cố Trạm Vũ, cô cứng đờ, nhất định là anh đã thấy được.
Chắc anh cũng biết cuộc hôn nhân của cô rất tệ, nếu Cố Trạm Vũ yêu cô, sao có thể cô bị anh bắt nạt hết lần này tới lần khác?
Nghĩ đến đây, Vân Khanh lại nhớ tới thân phận bây giờ của hai người, trăm mối xấu hổ cũng không đủ để diễn tả, những chuyện thân mật dây dưa của bọn họ đã vượt qua cả luân lý, lúc này đây đang giễu cợt ranh giới đạo đức cuối cùng của cô.
Cô vừa cầm đũa lên, thì nghe được giọng nói trầm thấp của anh, "Cháu ngoại tìm được người vợ rất tốt, yên tĩnh ngoan ngoãn."
Vân Khanh đột nhiên ngẩng đầu, anh rũ mắt múc canh cho mấy người phụ nữ trong bàn, lịch sự bình thản, cũng không nhìn cô.
Ông cụ Lục và Lục Phẩm Viện đều nhìn Vân khanh, nháy mắt trái tim của Vân Khanh chạy vọt tới cổ họng, đặc biệt là người bên cạnh, Cố Trạm Vũ vừa liếc nhìn cô, vừa nhìn về phía Lục Mặc Trầm.
Ông cụ lắc đầu, "Vậy con cũng dẫn một người như thế về đi."
Cố Trạm Vũ cười nhẹ với Lục Mặc Trầm, "Khanh Khanh là độc nhất vô nhị, cậu hai cũng đừng tìm theo hình mẫu đấy, không cẩn thận lại tìm phải người chẳng ra sao."
Có lẽ Vân Khanh cảm thấy bị nói trúng tim đen, không khỏi suy đoán ý nghĩa trong lời nói này của Cố Trạm Vũ? Trong lời nói của anh ta có một chút thù địch với Lục Mặc Trầm, nhưng anh ta không thể phát hiện ra chuyện giữa cô và Lục Mặc Trầm, nếu không với tình cách của Cố Trạm Vũ thì đã sớm gây khó dễ.
"Trái lại." Lục Mặc Trầm tiếp lời, "Bề ngoài thì lặng lẽ nghe theo, nói không chừng trong xương lại là một quả ớt, cắn chết người không đền mạng."
Đôi đũa trong tay Vân Khanh suýt rơi xuống bàn.
Chắc chỉ có cô hiểu, những lời này của anh ẩn chứa sự trêu chọc, ở trong hang đá đó, anh từng mắng cô là quả ớt nhỏ, về phần cắn... Cô cắn anh không ít lần.
Vân Khanh sắp phát điên rồi, cảm thấy bữa tiệc hồng môn yến này không phải thiết kế cho Lục Nhu Hi, mà là cho cô.
Tên khốn Lục Mặc Trầm này, ngay cả lúc này, cũng không muốn bỏ qua cho cô, muốn kéo cô xuống nước!
Vân Khanh cúi đầu, ăn những món Cố Trạm Vũ gắp tới, giống như nhai sáp, nơm nớp lo sợ hơn bất kỳ ai, trong lúc giãy chết, Lục Phẩm Viện còn ba lần bốn lượt liếc nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng sâu hơn, giống như muốn đào tận gốc rễ của cô ra.
Ăn được một nửa, Vân Khanh bởi vì tiêu hóa không tốt mà dạ dày bắt đầu đau, đúng lúc mượn cớ đứng dậy tìm nhà vệ sinh.
Người giúp việc dẫn đường, kiến trúc của quân khu đại viện theo kiểu cũ, nhà vệ sinh nằm tách biệt với phòng khách, được đặt ở gần sân sau.
Vân Khanh bước vào đóng cửa lại, giẫm lên sàn nhà lát đá cẩm thạch màu trắng đen xen kẽ đi đến bệ rửa mặt, có dấu hiệu muốn nôn, nhưng ôm dạ dày nửa ngày cũng không nôn ra được cái gì.