Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 59: Kim Ốc Tàng Kiều

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ai.... thằng bé này, mẹ xem điện thoại của con thì sao chứ? Vậy mà cũng giận mẹ? Tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ có cái gì không thể xem sao?" Người phụ nữ nhìn cổ tay trắng muốt bị nắm đỏ hồng lên, giọng nói không tự chủ trở nên nghiêm khắc.

"Bà không tôn trọng riêng tư của tôi, tôi cũng có bí mật muốn bảo vệ! Còn nữa, tôi thích cô gái nào bà cũng muốn can thiệp sao? Bà còn như vậy tôi sẽ khiếu nại với cha, để xem ai đúng ai sai!" Vẻ mặt nhóc con không vui, biểu tình kiêu căng ngang ngược.

Sâu trong con ngươi của người phụ nữ loé lên sự tàn khốc, nhưng trên mặt thì vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Tên tiểu quỷ này, còn đem cha con ra chèn ép mẹ, mẹ ức hϊếp con à?"

Bảo mẫu vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, làm người ở không tiện nhúng tay vào, nhưng thấy cậu chủ nhỏ rõ ràng là không vui, nên bà liền nhanh chóng đến hoà giải: "Đương nhiên là phu nhân thương yêu cậu chủ nhỏ của chúng ta rồi, cậu chủ nhỏ, đừng tức giận, tối nay bà vυ" làm món cánh gà chiên coca cho cậu nhé?"

Lúc này thằng nhóc mới buông tay ra, vẻ mặt hơi dễ nhìn: "Con muốn ăn nhiều!"

"Được, bà vυ" làm nhiều thêm mấy cái."

Người phụ nữ lại quét mắt nhìn điện thoại di động mà thằng nhóc đang cầm chặt trong tay, biết nếu bây giờ mạnh tay cướp đi thì nhất định là thằng nhóc sẽ khóc ầm lên.

Khuôn mặt xinh đẹp kia hơi khômg vui, nhìn thấy bảo mẫu và thằng nhóc nói nói cười cười, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài biệt thự có một chiếc xe đang đậu, một vị phu nhân xinh đẹp cao quý đi tới, búi tóc kiểu thời thượng, nếu không phải nhìn mặt có thể đoán ra tuổi, thì dáng người kia nhìn từ sau lưng có vẻ chỉ mới hơn 30 tuổi.

Bà ta ngẩng đầu, liền nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi bước xuống cầu thang, không khỏi nhíu mày: "Ở ngoài đã nghe được con và thằng nhóc kia ầm ĩ, nói con bao nhiêu lần rồi, phải tiết chế lại tính tình, đừng để cho người giúp việc trong nhà nghe thấy, Mặc Trầm là người thế nào chứ? Đặc biệt là bảo mẫu, là người giúp việc lâu năm mà cậu ta chỉ định, phải đặc biệt chú ý lời nói và việc làm, phải thật cẩn thận tỉ mỉ."

"Nhưng mà con đầy một bụng tức." Người phụ nữ trẻ tuổi nhíu mày.

Người phụ nữ trung niên vội quét mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Được rồi, lên phòng con rồi nói."

Hai người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, người phụ nữ trung niên hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Hai đứa nhóc bạch nhãn lang, con nghi ngờ chúng nó đang tiếp cận với người phụ nữ mà Mặc Trầm tìm ở bên ngoài..... Vừa rồi muốn xem di động của Thập Tam một chút, vậy mà nó liều chết che chở, bây giờ hai anh em chúng nó gọi video call cũng không cho con nghe, không biết là đang làm cái quỷ gì? Bên phía Mặc Trầm con lại không tiện hỏi trực tiếp..... Anh ấy ở bên ngoài quen bạn gái con đều nhịn, 5 năm qua con phải sống thế nào chứ, anh ấy không thân thiết với con còn chưa tính, nói là muốn tìm phụ nữ chữa bệnh, nếu mà chữa khỏi bệnh con cũng nhịn, thế nhưng mà lòng con vẫn hận, không biết là tiện nhân nào muốn dùng chiêu tiếp cận đứa bé để giữ chân anh ấy, hừ, cho là con ở nước Mỹ xa xôi không biết gì sao?”

Nói xong liền cầm tay người phụ nữ trung niên: “Mẹ, mẹ cho người điều tra kỹ càng, xem rốt cuộc là người phụ nữ nào dám đánh chủ ý lên đứa nhỏ?”

Người phụ nữ trung niên hơi suy nghĩ, gật đầu, trong ánh mắt quyến rũ hiện lên vẻ tính toán: “Đứa ngốc, người phụ nữ kia không thể dễ dàng leo lên giường của cậu ta được, Mặc Trầm là ai con còn không biết sao? Huống chi còn có bệnh như vậy, so với việc đề phòng những người phụ nữ đó, không bằng con khiến cho hai đứa bé thân thiết với mình hơn, như vậy thì tự nhiên là khuỷu tay sẽ không hướng ra ngoài.”

Người phụ nữ trẻ tuổi hơi dừng lại, vẻ mặt thoáng hiện lên sự thất vọng, nhưng sau đó trên gương mặt mềm mại xinh đẹp lại xuất hiện vẻ âm hiểm: “Con đã làm tròn phận sự của người mẹ, cả ngày vây quanh bọn chúng đến sắp thành bảo mẫu rồi, nhưng mà mẹ xem thái độ của bọn chúng với con là gì chứ? Từ nhỏ đến giờ không thương cũng không thân thiết, hai anh em bọn nó toàn chọc con nổi giận, phải dụ dỗ mới chịu kêu mấy tiếng…… Chính là Mặc Trầm không nhiệt tình với con, đứa nhỏ lại còn học theo, cho nên con mới nói chúng nó là bạch nhãn lang, nếu năm đó bụng của con chịu cố gắng một chút, thì hiện giờ sẽ không có cục diện như thế này…..”

“Mẹ không nghĩ như vậy, nếu như con sinh con thì mới là nguy hiểm! Đừng nói những chuyện này nữa, không bao giờ được nhắc đến nữa, bí mật sẽ khó giữ nếu nhiều người biết.” Người phụ nữ trung niên giữ kín như bưng.

Sắc mặt người phụ nữ trẻ tuổi cũng hơi trở nên trắng bệch, nghĩ đến gì đó, lại toát ra sự lạnh lùng: “Có nhớ lần trước con đã nói với mẹ là gặp cô ta ở bệnh viện Harvard không? Gần đây con cảm thấy tâm thần không yên, chẳng lẽ là trên đời này thật sự có cái gọi là vận mệnh sao?”

“Đừng tự mình dọa mình.” Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng quát lên, ôm lấy cô ta: “Không có nhiều chuyện ma quỷ như vậy đâu.”

Người phụ nữ trẻ tuổi siết chặt ngón tay: “Con không thể ở đây mãi được, xa mặt cách lòng, vốn đã không thể bắt lấy người đàn ông này rồi, con phải tìm cách trở về nước.”

……

7h tối.

Trung tâm điều dưỡng tư nhân của bệnh viện Bắc Nhân, phòng bệnh rộng rãi ở tầng 2 được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, giống như phòng ngủ tư gia.

Lục Mặc Trầm cởϊ áσ vest, chân dài bắt chéo ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài đang gọt vỏ táo.

Người phụ nữ trung niên ở trên giường dịu dàng nhìn anh, gương mặt nghiêng tuấn tú sắc bén như dao gọt, trưởng thành, hoàn toàn thành thục, một cử chỉ nhỏ cũng tràn đầy mùi vị đàn ông, khiến bà cảm thấy vui mừng.

Không khỏi nhớ tới cha của anh, ánh mắt liền tối sầm xuống.

Lục Mặc Trầm không bỏ lỡ cảm xúc trong mắt mẹ mình, cắt quả táo thành miếng nhỏ, đặt vào đĩa, đưa qua: “Ôn phu nhân, có muốn ngắm cả khuôn mặt không?”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Ôn Đường cười mắng, cho dù là bị bệnh nhiều năm, bởi vì không tiếp xúc với ánh mặt trời, màu da trắng nõn, nhưng từ đường nét trên mặt vẫn có thể nhìn ra được lúc trẻ có dáng vẻ khuê tú.

“Con hay dùng cái miệng này để trêu chọc con gái phải không?” Bà dò xét con trai: “Lão đại không đứng đắn. Mẹ nghe nói tối hôm qua con hẹn hò với phụ nữ ở trong xe, có phải vậy không?”

Vẻ mặt Lục Mặc Trầm nghiêm túc, ánh mắt không hoảng loạn: “Mẹ nghe ai nói bậy?”

Đương nhiên Ôn Đường không thể khai ra là a thẩm nói, liền sẵng giọng: “Con nghĩ rằng mẹ dễ lừa sao, sinh được một cặp song sinh là con lợi hại, nhưng mà cũng đừng nghĩ rằng như vậy là xong nhiệm vụ, từ trước đến giờ con tự làm theo ý mình, mẹ cũng không can thiệp, nhưng mà cũng đã 30 tuổi, không thể có gia đình mà không giống gia đình như vậy được.”

Lục Mặc Trầm nhướng mày, kiên nhẫn lắng nghe mấy lời lải nhải của mẹ.

“Con rốt cuộc là nghĩ thế nào về mẹ của đứa bé chứ? Giấu kín nhiều năm như vậy, kim ốc tàng kiều ở Mĩ, lúc nào thì mang về gặp cha mẹ? Bạn của chị cả con có người giới thiệu tiểu thư khuê các cho con, chị cả con cũng không biết từ chối thế nào. Mặc Trầm, lúc trước con chiếm đoạt người ta, người ta đã sinh con cho con, đây là chuyện không thể chối cãi, con không thích cô ấy sao? Hay là vừa ý cô gái khác?”

Vẻ mặt Lục Mặc Trầm trầm xuống, không nói một lời.

Ôn Đường sốt ruột: “Vừa nói đến thì liền như vậy, cha con cũng không trị được con. Chẳng lẽ con còn nhớ tới người năm đó sao? Cô ta hại con…..”

“Không phải.” Lục Mặc Trầm rũ mi, dịu giọng nói: “Mẹ, cháu trai cháu gái đều có rồi, mẹ còn lo lắng cái gì?”

“Nhưng mà bên cạnh con không có người biết nóng biết lạnh, hay là gọi mẹ đứa bé về nước đi?”

“Con sẽ có hành động lớn ở trong nước, trong ngắn hạn không thích hợp để trở về.”

Ôn Đường hít một hơi, giữ chặt lấy bàn tay anh, ánh mắt ướŧ áŧ: “Mặc Trầm, đừng làm tổn thương hòa khí, nhà họ Lục là gốc rễ của con….. Mẹ và cha con, đó là chuyện của cha mẹ……”

“Mẹ đừng bận tâm.” Giữa mày của anh lạnh lùng, ánh mắt sâu như biển, ẩn giấu vẻ hung ác nham hiểm.

Di động trong tay vang lên, đánh gãy cuộc đối thoại, anh quét mắt, đứng lên đi đến cửa sổ nhận điện thoại: “A thẩm, dì nói đi.”

………

“Oành” Từ phòng bếp lại phát ra một tiếng nổ mạnh!

Thập Tứ và Bát Ca hoảng sợ chạy ra, liếc mắt nhìn nhau, trong bốn con mắt to ngập nước chỉ còn lại một chút bất đắc dĩ.

Chân ngắn tạch tạch tạch chạy qua: “Tiểu Vân Vân à….”

Vân Khanh phủi phủi đuôi tóc suýt chút nữa bị đốt trụi, xấu hổ xoay người, nhìn gương mặt nhỏ nhắn non mềm đang ghé vào khung cửa: "Ha ha..... Cái này, chờ thêm một chút, thật sự là sắp có cơm rồi."

"Nhưng mà Tiểu Vân Vân, con lo lắng phòng bếp của dì sẽ bị nổ tung nha." Tuy rằng Thập Tứ không muốn cô buồn, nhưng mà lại không thể không nói ra sự thật.

Bát Ca đã đói lả, dục cầu bất mãn mà trừng lớn mắt, đứng ở bên cạnh Thập Tứ sủa gâu gâu gâu với cô, giơ hai chân trước lên tán đồng với Thập Tứ!

Vân Khanh: "......"

Con mẹ nó, các ngành nghề đều biết, chỉ là không biết nấu cơm.....

Hôm nay vốn dĩ nghĩ một đứa bé và một con chó dễ đối phó, còn có thể âm thầm bộc lộ tài năng, trong lòng cô tràn đầy vui mừng.

Bởi vì trước kia ở trước mặt lão cha và Vân Dật, kỹ thuật nấu ăn của cô quả thật là bị dẫm thành cức chó.

Nói đi nói lại còn không phải là do lão cha dùng "chính sách nuôi con gái như nhà giàu" sao, tuy rằng nhà họ Vân thanh bần, nhưng mà cô cũng chưa từng phải rửa chén hay xuống bếp, toàn bộ lão cha đều ném cho Vân Dật làm.

Thập Tứ thật cẩn thận bước vào phòng bếp, liếc nhìn 20 vỏ trứng gà vỡ trong thùng rác.

Nhớ tới buổi chiều Tiểu Vân Vân mua nhiều đồ ở chợ bán thức ăn như vậy, thì ra là đều có nguyên nhân.....

Khuôn mặt Vân Khanh đen nhẻm, lấy cái chén thứ ba bị vỡ ra, dùng vải gói kỹ lại, đặt vào dưới đáy thùng rác.

Thấy cô rốt cuộc từ bỏ việc xuống bếp, trong ánh mắt Thập Tứ và Bát Ca đều đong đầy nước mắt, vô cùng vui mừng.

Vân Khanh rửa sạch sẽ mặt và tay, thấy một người một chó đều xụi lơ trên sàn nhà, mà kim đồng hồ thì đã chỉ về hướng 8 giờ.

Trong lòng cô cảm thấy thật có lỗi, đặc biệt là Bát Ca bụng kêu ọc ọc vang dội.

“Chúng ta….. ăn đồ ăn bên ngoài nhé?” Cô lấy một cái hộp từ bàn cơm, đi đến bên cạnh hai nhóc kia.

“Ừm, những phiếu này đều là tiệm cơm bên ngoài, hơn 30 tiệm, dì đều đã thử hết rồi, đều ăn rất ngon, hai đứa mau nhìn xem.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Tứ kinh ngạc đến đờ ra, ngây ngốc nhìn cô: “Nhiều phiếu như vậy! Tiểu Vân Vân, chẳng lẽ bình thường dì đều dựa vào ăn ngoài để sống sao?”

Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng Vân Khanh vẫn thản nhiên gật đầu, cô cũng có một lý do thật đường hoàng: “Ừm, sự nghiệp của dì làm khá lớn, vô cùng bận rộn.”

“Này….. cũng không thể che giấu được sự thật chuyện dì là sát thủ phòng bếp nha.”

“……” Vân Khanh đỏ mặt: “Nhanh lên, chậm chút nữa các tiệm bên ngoài đều đóng cửa.”

Thập Tứ và Bát Ca liếc nhau, thật sự là vô cùng không muốn ăn cơm ngoài, nhưng mà vì không để Tiểu Vân Vân phải khó xử, bọn họ vẫn làm bộ như xem thật nghiêm túc.

Vân Khanh ra sức giới thiệu, nhà này chè cao lương không tồi, nhà này Bánh trứng Bồ Đào Nha siêu ngon, nhà này khoai tây sợi ngon…… Ừm, hai đứa muốn ăn gì?”

“Khoai tây sợi và cháo trắng đi.” Thập Tứ thở dài.

Vân Khanh quay đầu, nhìn Bát Ca.

Bát Ca nhấc chân lên, nằm úp sấp xuống chỗ có hình sườn heo, chỉ ba lần.

Thập Tứ giúp nó thuyết minh: “Muốn 3 phần.”
« Chương TrướcChương Tiếp »